121 Giọng nói the thé lại cố ý nũng nịu từ xa truyền đến làm cho Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được mà cau mày, hắn vẫn còn nhớ giọng nói này, đúng là thiên kim của một vị đại thần trong triều, mấy ngày trước đây vẫn theo phụ thân của nàng là Phùng đại nhân thường xuyên tiến cung.
122 Theo Lưu Dịch tiến vào Thiên điện, xuyên qua hành lang gấp khúc, đó là nơi mà quan viên chờ triệu kiến, sứ giả Liên Đồng đã chờ ở đó, bước đến trước cửa, Kỳ Minh Nguyệt lệnh cho Lưu Dịch ở lại bên ngoài, hắn đẩy cửa ra rồi bước vào.
123 Phía trên bàn đặt vài quyển thư sách, bên cạnh có một chiếc cầm ngọc được gác hơi nghiêng, tú phẩm trên nhuyễn tháp lộ ra hình dạng của vài nhánh hoa lạc đồng, hương thơm ngọt ngào ấm áp, tăng thêm vài phần kiều diễm trong phòng, nữ tử đứng trước bàn trang điểm, nhìn bộ y phục trên nhuyễn tháp một hồi lâu, hàng lông mày cau chặt rốt cục được thả lỏng.
124 “Vô danh, khúc sinh từ tâm, tùy ý xuất khẩu thành lời, đặt tên cũng rườm rà, hát một lần liền quên, Thấm Vũ cũng không đặt tên cho nó. ” Trong miệng trả lời, vẫn là giọng điệu ngạo nghễ, cũng không biết là cố ý hay vô tình, Thấm Vũ nói như vậy, sắc mặt vốn lãnh đạm lại trở nên nhu hòa khi nói chuyện với Kỳ Minh Nguyệt.
125 Cảm giác được dị động dưới thân, đôi mắt hẹp dài như chim ưng nhất thời tối sầm lại, mới nhìn thấy một chút độ cong bên môi của Kỳ Minh Nguyệt thì liền thấy điểm nóng rực giữa hai chân đã ở dưới đầu ngón tay của Minh nhi, đầu tiên là chậm rãi lướt qua, tiếp theo là nhẹ nhàng khẽ vuốt, những cái đụng chạm như gần như xa, hiển nhiên là cố ý trêu ghẹo hắn.
126 Phía trên đại điện, hiện tại đang là lúc lâm triều, văn võ bá quan đứng hai bên, đợi nói xong những chuyện muốn bẩm tấu thì đều chuẩn bị bãi triều, nghị sự đã hoàn thành, còn ai lại muốn nguyện ý ở lại nơi này để cảm thụ bầu không khí nặng nề như vậy, các đại thần đang chờ bệ hạ tuyên bố bãi triều, ngay khi hoàng thượng định đứng dậy rời đi thì đã có người bỗng nhiên đi ra từ trong hàng ngũ quần thần rồi nói một câu khiến tất cả mọi người đều đánh mất ý niệm muốn nóng lòng rời đi.
127 Lời kia vừa thốt ra thì sắc mặt vui mừng ẩn giấu bên dưới đôi mắt đẫm lệ của Phùng Thu Dong thoáng chốc biến mất hoàn toàn, sắc mặt vốn đỏ ửng lại trở nên tái nhợt, chuyện này là sao? Hình ảnh đêm qua rõ ràng khắc sâu trong đầu mà, trên đệm giường còn rơi vài dấu vết màu đỏ, vì sao thái y và bà mụ lại hồ ngôn loạn ngữ như thế?!
Đúng, nhất định là hồ ngôn loạn ngữ! Thái tử không muốn thừa nhận nên đã cùng bệ hạ thương nghị trước, muốn làm chuyện này chìm xuống, như vậy nàng làm cho thái tử uống tách trà hạ dược kia chẳng phải đều là uổng phí hay sao?
“Bệ hạ! Tiểu nữ oan uổng! Thái y và ba mụ rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ! Từng câu từng chữ của Thu Dong đều là sự thật, tối hôm qua thái tử đã ngủ lại, trên giường còn có vài vết tích màu đỏ làm chứng!”
“Tốt, vậy thì phái người mang đến để kiểm chứng xem sao.
128 Hai người từ đại điện đi đến ngự thư phòng, dọc theo đường đi cung nhân và thị vệ đều tránh lui, mọi người đều biết mới vừa rồi trong lúc lâm triều đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ và thái tử điện hạ nổi giận, Phùng đại nhân mất chức quan, nữ nhi của hắn không biết có thể giữ lại tánh mạng hay không, lúc này mọi người đều thật cẩn thận trong cương vị của mình, e sợ làm cho hoàng thượng tiếp tục nổi giận.
129 Trong ngự thư phòng, Kỳ Minh Nguyệt cau mày, bị phá đám khiến cho dục vọng của hắn khó chịu, nghe thấy tiếng động vấn đáp ngoài cửa liền làm cho hắn cau mày lại, “Phụ hoàng quả thật không gặp hay sao? Tiểu lục và tiểu thất đã lâu không gặp ngươi.
130 Sau khi chuyện Phùng Thu Dong xảy ra thì việc lập thái tử phi trở thành kiêng kị đối với các đại thần trong cung, những kẻ làm quan không dám nhiều lời, hạ nhân lại đồn đãi ồn ào ầm ĩ, bệ hạ và thái tử điện hạ tức giận, Phùng đại nhân bị mất mũ ô sa, Phùng gia tiểu thư bị đánh hai mươi trượng, nếu trong ba ngày không chết thì bị tống vào địa cung giam giữ, vì vậy việc tuyển phi cũng tạm thời bị đặt sang một bên, những ai đang ở Thiều Hoa điện đều phải dọn đi, trong lúc nhất thời làm cho bọn hạ nhân bận tối mày tối mặt.
131 Ngưng Lộ bày ra vẻ mặt khó chịu mà trừng mắt nhìn hai vị hoàng đệ, thật sự rất bất mãn đối với lời nói của bọn họ.
“Ta không có, cũng không nói xấu gì nhị hoàng huynh, chỉ là…” Kỳ Nghiêu Vũ ôm lỗ tai rồi cau mày, do dự cả buổi mới thấp giọng nói một câu, “Chẳng lẽ hoàng tỷ không phát hiện hay sao? Nhị hoàng huynh đối với chúng ta có một chút xa cách, hắn chỉ thân cận nhất với phụ hoàng mà thôi.
132 Trong Huyễn Thiên điện, ở trong một phòng tại tẩm cung, hương thơm của phách ngọc băng đàn thản nhiên phiêu tán, kế bên cửa sổ được kê một chiếc nhuyễn tháp, trên đó có người đang nằm, bên cạnh còn đặt không ít trang giấy.
133 Ngày thứ hai, trước khi lâm triều, trong Huyễn Thiên điện, Hồng Tụ và Oánh Nhiên nghe thấy động tĩnh trong tẩm cung, cẩn thận đi vào, trước tiên dùng khóe mắt để liếc nhìn một chút, thấy bệ hạ và thái tử điện hạ đều đã thức dậy, y phục cũng đã mặc vào, vì vậy mới đến gần, thổi tắt đàn hương bên trong lư hương, lại chuẩn bị đồ dùng rửa mặt, đợi hai người đều chỉnh trang xong xuôi thì các nàng mới thu dọn vài thứ, vừa đứng yên thì đã thấy chủ tử của các nàng đang cúi đầu nhìn ngọc đái bên hông, hơi hơi cau mày.
134 “Ngọc bội biến mất?”
Trong Huyễn Thiên điện, Kỳ Hủ Thiên nghe Kỳ Minh Nguyệt thuật lại sự tình, nghe nói ngọc bội thái tử vốn chôn dưới tàng cây lại không cánh mà bay, đôi mắt như chim ưng đột nhiên nheo lại, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc và khá nhiều thần sắc nghiền ngẫm một cách hứng thú.
135 Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
Lại là một buổi lâm triều, quần thần quy củ đứng ở vị trí của mình, hoàng tọa ở trên cao vẫn giống như ngày thường có Thương Hách Đế và Thái Tử cùng ngồi.
136 Vốn tưởng rằng là tự hắn đột nhập vào trong cung, không nghĩ tới lại là do Kì Chung Ly … Nhớ tới vẻ mặt của Kì Chung Ly hôm trước, Kì Minh Nguyệt thầm thở dài, khi đó đã chú ý thấy thần sắc của y không được tự nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nguyên lai là do việc này.
137 Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
Lôi kéo Kì Minh Nguyệt đang ngồi xuống, Kì Hủ Thiên cầm chén trà trên thư án lên, đưa tới bên môi, mắt liếc nhìn Kì Chung Ly đang quỳ gối trên đất: “Tiểu Ngũ quỳ gối ở đó làm cái gì?”
Lời nói thản nhiên cũng giống như bình thường, vẫn là không thể phân biệt hỉ giận khó lường, nghe cũng chỉ như tùy ý mà nói.
138 EDTIOR: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
Dưới sự chú mục của mọi người, Thương Hách Đế một thân hoàng bào màu đen huyền, đội kim quan đứng ở trên điện, người đứng ở bên cạnh hắn, áo trắng tóc đen, khóe môi mỉm cười, đưa mắt lướt nhìn quần thần đang đứng hành lễ, lại nhìn sang An Dương Vương mặt lộ vẻ tươi cười đang đứng đối diện hắn, sau đó nét mặt vẫn thản nhiên ngồi xuống ghế.
139 EDITOR: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
Liên Sóc nhìn quanh thần sắc của mọi người, rất có vài phần đắc ý cúi đầu xuống. Thân phận của Thấm Vũ cũng khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng việc ngoài ý muốn này lại đối với việc của hắn có lợi thật lớn.
140 Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
“Ta đem ngọc bội cho ngươi cũng không phải để gây thêm phiền toái cho Nhị hoàng huynh, còn không mau đưa đây!” Ngưng Lộ đứng đối diện với Thấm Vũ, sự tức giận như ngọn lửa thiếu đốt rực trong ánh mắt cùng sự cảnh cáo làm cho Thấm Vũ cảm thấy ngạc nhiên, vị công chúa này đột nhiên xuất hiện, dùng danh tiết của chính mình đánh đổi, chỉ vì để che chở Nhị hoàng huynh của nàng.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Truyện Teen
Số chương: 9