1 Tiểu Thất Nhi cảm giác mình thật may. Tuy là một cô nhi không cha không mẹ. Ở nơi đó đến năm bảy tuổi thì tiến vào Tô phủ gặp được tiểu thư,còn thành nha hoàn thân nhất của tiểu thư.
2 Vui vẻ nhìn nàng khóc
Dáng vẻ nhu nhược như vậy
Dường như chỉ có chàng mới bảo vệ được nàng….
………….
Ác mộng!
Nghiêm Quân Đường tuyệt đối là ác mộng của nàng!
Đây là phản ứng đầu tiên của Tiểu Thất Nhi nghe được Nghiêm Quân Đường đi tới Tô phủ,khác với các nha hoàn má hồng hưng phấn,sắc mặt của nàng trắng bệch ngay cả một nụ cười cũng đẩy không ra.
3 "Không thích ta đụng nàng như vậy sao?" Liếm đi nước mắt nàng, bàn tay to dò tiến vào vạt áo của nàng, ngăn cách lớp y phục, cảm giác được nụ hoa cao nhọn.
4 Nghe Nghiêm Quân Đường nói, Tiểu Thất Nhi lập tức mở mắt to, vội vàng lắc đầu. "Không! Ta mới không cần. . . . . . "
Đáng tiếc, nàng phản kháng vô hiệu.
5 Nàng nghi ngờ, lại không dám hỏi, chỉ biết hắn bắt nàng nàng chính là muốn không ai thèm lấy nàng. Bị hắn đụng qua toàn thân,nàng còn có thể gả cho nam nhân khác sao!
"Nghĩ cái gì?" Phát hiện nàng nghiêng người, tròng mắt đen của Nghiêm Quân Đường không vui mị lên, không nhẹ không nặng cắn môi dưới nàng.
6 "A! Không được. . . . . . "Ngực nhạy cảm bị hắn đùa bỡn như thế, trở nên trướng to, thuận theo hắn trêu chọc, thần kinh nhạy cảm thiêu dệt nàng, để nàng không tự chủ thân thể cong lên, khẩn cầu hắn vuốt ve.
7 "Yên tâm, ta bây giờ còn chưa có ý định muốn nàng. " Cúi đầu xuống, hắn liếm lấy môi của nàng. "Bất quá ta giúp nàng vui vẻ như thế, nàng có phải cũng hồi báo ta hay không?" Đang nói, ngón tay của hắn cố ý phác thảo lấy hoa huyệt nhạy cảm, nhắm trúng nàng khinh hừ một tiếng.
8 Sau khi xác định ngày cưới, hai nhà Tô Nghiêm hừng hực khí thế chuẩn bị hôn sự, hôn sự khiến cho từ nam đến bắc hai thành quan sát, dù sao là hai phủ lớn có hôn sự, làm chuyển động hai trấn.
9 Hắn cố ý nói dối, chính là không muốn cho biết nàng chân tướng. Nha đầu ngốc này từ thật lâu lúc trước đã được hắn nhắm, người hắn muốn kết hôn chỉ có nàng, nhưng vẻ mặt nàng lại luôn giống như muốn xa hắn, làm hắn nhìn càng cao hứng.
10 Tiểu Thất Nhi sợ hãi, bả vai khẽ lùi lại.
"Hừ. . . . . . Biết sợ. " Nghiêm Quân Đường để Tiểu Thất Nhi nằm ở trên bàn, mút lấy môi của nàng, an ủi nàng, bàn tay to cũng không an phận vuốt ve làn da mềm mại trơn nhẵn của nàng.
11 Mái tóc đen nhánh rối tung, áo lót vốn là màu trắng giờ kết hợp với làn da đỏ hồng lại càng ngon miệng hơn làm cho người khác muốn một ngụm nuốt vào, tuyết trắng tròn đầy run nhẹ, nụ hoa dụ người vì tiếp xúc không khí mà trở nên rất cứng, ngoài y phục ra hoa huyệt bên trong đã sớm ẩm ướt, áp sát chặt lấy khe mềm mại, lờ mờ lộ ra cánh hoa.
12 Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua làn da tuyết trắng, làm Tiểu Thất Nhi mê đắm lý trí gắng sức thanh tĩnh. Lúc này mới phát hiện mình đã nằm ở trên giường, toàn thân trần truồng giống như trẻ sơ sinh, mà ánh mắt của Nghiêm Quân Đường như lửa nóng nhìn nàng.
13 "Á a. . . . . . " Xài hạch bị hắn đùa như thế, xài dịch thấm ra nhiều hơn, đầu lưỡi đùa bỡn hoa huyệt.
Hương dịch ướt nóng xộc vào mũi, bên trong hoa huyệt không ngừng chảy ra, Nghiêm Quân Đường không kịp nuốt xuống, một chút xài dịch liền chảy xuống khóe miệng.
14 A!" Nụ hoa nhạy cảm bị Nghiêm Quân Đường khẽ cắn, không những không đau, ngược lại còn kích thích thân thể của Tiểu Thất Nhi, xài dịch không được lưu tiết, nhiệt thiết nóng ấm ở bên trong thân thể.
15 "A!" Mới phát ra tiếng la, lại nghĩ tới lời Nghiêm Quân Đường mới vừa nói Tiểu Thất Nhi vội vã ngậm miệng lại, chỉ có thể trợn mắt với hắn.
Chân của nàng bị hắn mở ra, hoa huyệt trắng mịn bị hắn nhìn chăm chú, cho dù tối hôm qua sớm bị hắn ăn được, nhưng nàng vẫn không có thói quen như vậy.
16 Khi nàng kháng cự hoa huyệt thắt chặt, dùng sức ngăn cản đầu lưỡi và băng khối, bị mút chặt chẽ ở thân thể hắn căng thẳng, dùng sức muốn đem băng khối xâm nhập, đụng phải xài hạch thật nhỏ.
17 "Không được. . . . . . Tha thứ thiếp. . . . . . Thiếp không cần. . . . . . " Nàng bắt đầu cầu khẩn, hoa huyệt bắt đầu kịch liệt co rút, một cổ chấn động hành hạ lấy huyệt mềm, để nàng chịu không được nắm chặt tay nhỏ bé.
18 "Cha, cha nói đủ chưa!" Sắc mặt của Nghiêm Quân Đường trầm xuống, thật tức giận.
"Lão gia, người đừng làm ồn!" Nghiêm phu nhân cũng trầm xuống.
Thấy thê tử thật tức giận, Nghiêm lão gia ấp úng nhắm lại miệng, vẫn không cam tâm hừ một tiếng.
19 Nàng cũng không phải là tiểu hài tử, hắn làm cái gì vẫn quản đông quản tây? Tiểu Thất Nhi không nhịn được liếc về phía Phương Niệm Vân, thấy Phương Niệm Vân cười, trong lòng nàng lại càng không phục.
20 Lông mày thanh tú vi hợp, Nghiêm Quân Đường bước nhanh đến cửa, đẩy cửa ra, lại không thấy bất cứ người nào. Lông mày nhíu lại chặt hơn, hắn đang muốn tìm người hỏi thăm,đột nhiên có một tiếng kinh hô lại từ phía sau la lên.