21 "Tỷ không nghe sao? Rõ ràng tiếng lớn như thế, còncái gì Lão Tử gọi, nhìn dáng vẻ chắc là từ nhỏ thiếu cha mẹ,cho nên mới gọi cha,lại đến Bách Hoa Các tìm mẹ.
22 "A! Không, không dám. . . . . . A. . . . . . " cực chậm đưa vào nàng,nhục bích ngứa ngáy làm nàng không chịu nổi.
"Nhanh một chút. . . . . . Cầu chàng a.
23 "A! Vội như thế sao?" Nghiêm Quân Đường cười nhẹ, đem Tiểu Thất Nhi để xuống, để nàng sát vách tường, ánh trăng khẽ theo tiến vào hành lang, để hắn nhìn thấy khuôn mặt triều hồng của nàng.
24 "Con. . . . . . " Tiểu Thất Nhi ngẩn ra, nghĩ đến Nghiêm Quân Đường lấy Phương Niệm Vân,dáng vẻ hai người thân nật, lòng của nàng rất đau.
Không! Nàng không muốn!
Nhưng không đợi nàng lên tiếng,Nghiêm lão gia nói tiếp: "Cho dù Nệm Vân tiến phòng, con vẫn ở phòng lớn, nàng là tiểu thiếp, tuyệt không ảnh hưởng địa vị của con, con đồng ý không?" Dù là thăm do, nhưng ngữ khí của ông lại tuyệt đối không cho phản bác.
25 "Không!" Tiểu Thất Nhi khóc vùng vẫy, muốn thoát khỏi hắn nhưng mới thoáng cái trên người đã trần truồng. "Không nên! Xin chàng không nên như vậy, thiếp sẽ sợ.
26 Nghiêm Quân Đường thật nói được làm được,chỉ mấy ngày sau Nghiêm phủ liền có chuyện vui, mỗi người hầu đều bàn luận về hôn sự của Phương Niệm Vân, không khí vui mừng làm mắt của Tiểu Thất Nhi đau nhói.
27 Nghe nàng vừa nói hắn đáng ghét, Nghiêm Quân Đường không nhịn được xé ra vẻ cười khổ. "Ta biết, nàng ghét ta, ghét đến nổi ước gì rời khỏi ta, có đúng hay không?"
"Không đúng!" Tiểu Thất Nhi dùng sức lắc đầu, cũng dùng sức khóc la.