21 Mộ Dung Tĩnh thấy Tiêu Nguyệt nhìn mình thản nhiên như vậy làm nàng cảm thấy khó chịu. Đối với nàng đây là cảm giác bị khinh thường, nỗi phẩn uất trào ra, nàng gắt giọng.
22 Tiêu Nguyệt đi khắp kinh thành thì tìm thấy một cửa hàng dược liệu lớn tên gọi là Đường Phúc dược liệu. Tiêu Nguyệt bước vào cửa hàng dược liệu, mùi thảo dược xông vào mũi làm nàng cảm thấy rất thích.
23 Tiêu Nguyệt nghe được giọng nói thì nhếch môi cười. Nàng thừa biết một cửa hàng như thế này nên có người tọa trấn nếu không bị cướp thì sao. Bất quá phản ứng chậm hơn nàng nghĩ nhiều.
24 Sau khi trở về khách điếm Duyệt Lai, Tiêu Nguyệt đi thẳng lên phòng khóa trái cửa. Nàng nhỉn Tiểu Bạch trong lòng nhẹ nói. “Tiểu Bạch, ngươi canh phòng cho ta không cho ai vào.
25 Tiêu Nguyệt nhìn thấy Thiên Lam bối rối thì không khỏi cười hắn, nàng đi vào Luyện đan điện. Một trận mùi thước truyền ra làm nàng cảm thấy rất thoải mái, Tiêu Nguyệt nhắm mắt lại hít một hơi rồi lộ ra nụ cười nhẹ.
26 Theo ký ức của Thiên Lam thì “hắn” lần đầu cũng luyện chế ra được ba viên đan dược còn nàng thì chỉ có một viên. Aizz, thật là thất bại. Thiên Lam cầm bình ngọc lên thì hai mắt trợn to, trời ạ là thập thành đan dược, lần đầu luyện chế được thập thành đan dược.
27 Đi dạo một hồi cũng nhàm chán, Tiêu Nguyệt dựa vào một bức tường suy nghĩ, có lẽ nàng nên mang số đan dược kia đi bán a. Lúc đó có nhiều nhiều tiền, nàng sẽ trở thành tiểu địa chủ, tối ngủ với một đống hắc tệ.
28 ‘Ta còn hơn sáu mươi viên nữa, phiền quản sự cho ta mượn một số bình ngọc nữa, ta muốn làm sinh ý lâu dài với ngài, nếu ta cảm thấy được. ’Đúng vậy, đan dược nàng dùng để nâng cao tay nghề luyện đan biết đi đâu giải quyết đây, đương nhiên là đem bán rồi.
29 Thiên Lam nghe vậy thì cười khẽ. ‘Ừ, tiểu phú hào đi dược liệu phường thôi, ngươi còn 4 ngày nữa, dù không muốn tập luyện nhiều nhưng nên đi mua một chút dược liệu, sẵn nhìn xem có dược liệu nào quy hiếm thì ta sẽ đem đến Thần mộc điện trồng giúp ngươi.
30 “Reng reng! Reng reng!”Tiếng đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi làm Tiêu Nguyệt cảm thấy phiền muộn, mấy ngày nay phải luyện tập luyện đan làm nàng mất ngủ a~ Nàng thật muốn ngủ một giấc thật thoải mái.
31 Tiêu Nguyệt lấy bộ váy ngắn màu lam mặc vào rồi bước xuống lầu. Mọi thứ phía dưới lầu đều giống như trong ký ức của nàng, kể cá khuôn mặt của người hầu đều giống như đúc.
32 “Tiểu Nguyệt Nguyệt, có ta ở đây nà, ta có thể giúp ngươi đấy. ”Một giọng nói trẻ con vang lên, làm Tiêu Nguyệt hết hồn. Nàng cố trấn tĩnh lại thì giọng nói đó lại vang lên làm Tiêu Nguyệt lại giật bắn một lần nữa, cái này thật dọa người a.
33 Thiên Lam nhìn thấy vậy thì vội hét lớn, nhưng hắn không dám động vào thần hồn của Tiêu Nguyệt, nàng chỉ mới là một Linh Sư mà thôi. Thiên Lam quan sát phía bên ngoài thì nhìn thấy một già một trẻ đi vào từ cửa sổ - lão già mặc trường bào màu nâu, tóc đã hoa râm và một thiếu niên mười ba đến mười bốn tuổi mặc một bộ trường bào màu tím.
34 Tiêu Nguyệt thoắt cái đi vào bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ, Thiên Lam thấy vậy thì cười hỏi. ‘Linh lực đã truyền vào chưa ?’Tiêu Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã xong, nàng biết, số linh lực thiếu hụt sẽ được Tiểu Quang bù dắp vào nhanh chóng, năng lực tự hấp thụ linh lực cũng sẽ cố gắng hấp thụ rồi đem truyền vào Hỗn Độn Giới Chỉ.
35 Có lẽ 30 hắc tệ của nàng đã nhân lên gấp trăm ngàn lần gì đó rồi. Lần trước nàng mua sáu mươi bình đựng đan dược sơ cấp, lại dùng cho số tụ linh đan thập thành hết mười bình, bây giờ không đủ bình để đựng đan dược, bất quá nàng sẽ ưu tiên đem cửu thành đan dược đi bán a~Tiêu Nguyệt lan man với suy nghĩ bán đan dược, tay vừa đem đan dược bỏ qua các bình ngọc vừa khẽ ngâm nga một ca khúc.
36 Tiêu Nguyệt không vội xem các vật phẩm của nhất cấp Đại Linh Sư mà lại đánh giá hắn, phải nói là vô cùng …. nhếch nhác, chính xác là vậy. Nhất tinh Đại Linh Sư này tùy ý ngồi đó, không quan tâm người ta nhìn mình như thế nào, vật phẩm tùy ý đặt trên một tấm vải cũ kỹ.
37 Gốc dược thảo này có một cái tên rất oanh động mà luyện dược sư đều mơ ước có thể chứng kiến một lần. Thánh Phục Thảo!Nếu là một vạn năm trước thì Thánh Phục Thảo tuy quý hiếm nhưng không đến nổi là ít ai nhận biết, một số dược tịch cũng ghi lại nhưng trôi qua một vạn năm, Thánh Phục Thảo hoàn toàn chỉ còn nằm trong vòng bí mật.
38 Tiêu Nguyệt lại ngây ngốc trong khách điếm một ngày nữa, lúc này nàng chỉ ăn và ngủ, đương nhiên chuyện hấp thu linh khí đã có Tiểu Quang lo liệu. Tiêu Nguyệt đem khỏa đan dược mà Thiên Lam nói đưa cho Mộ Kình Thiên, hắn cũng thuê một phòng cấp thấp để ở, không phải là hắn không có tiền mà là khách điếm không có phòng a.
39 Tiêu Nguyệt vừa điền thông tin xong thì Mộ Kình Thiên nhanh tay tiếp nhận mang tới bàn đăng ký, hắn cứ lắc xắc như con nít. Lần đầu gặp còn tưởng hắn nghiêm túc, lạnh lùng lắm mà giờ lại như vậy, quả nhiên không nên nhìn người bắt hình dong a.
40 Tiêu Nguyệt trao đổi xong thì thấy sắc mặt của Thiên Lam đã tốt lên một chút, có lẽ sẽ không bị Thiên Lam trưng ra một mặt hung thần ác sát nữa rồi. Mộ Kình Thiên nộp xong bảng đăng ký thì quay lại thì nhìn thấy Tiêu Nguyệt đang tựa vào bức tường nhắm mắt dưỡng thần.