1 Trần Ngôn Lệ là một sinh viên ưu tú của học viện cảnh sát danh tiếng nhất thành phố Đông. Những tưởng cô sẽ bình yên để trở thành một cảnh sát chân chính giúp ích cho đất nước, không ngờ.
2 - Ân nhân! Ân nhân! Cô nương mau tỉnh lại đi! Ân nhân!
- Hả?? Ta đang ở đâu đây? Bộ quần áo này là sao????? Cô là ai????
Nam Cung Nhược Giai nhìn người đối diện rồi khẽ nở một nụ cười hiền:
- Ta là Nam Cung Nhược Giai, là vương phi của Đại vương gia Cảnh Hạo Nhiên, cô nương đang ở trong thân xác của ta.
3 Và thế là hai linh hồn cứ thế mà trò chuyện cùng nhau, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình, họ không hề để ý đến thời gian trong khi những người bên ngoài đều xót ruột xót gan!
- Sao đã lâu vậy rồi mà vương phi vẫn chưa tỉnh?
- Mạch tượng có vẻ đã ổn định, các vết thương ngoài da cũng đã lành lại cả rồi.
4 Sáng hôm sau. . .
- Hoàng thượng có chỉ!
- Thần tiếp chỉ!
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: ''miền Nam hiện nay đang gặp nạn đói kém lại thêm bọn cường hào cấu kết với Lỗ Bang không ngừng gây nên những trận giết người cướp của, tàn sát bá tánh lương thiện, tình thế cấp bách.
5 - Vương phi! Người mau về phòng nghỉ đi, chuyện nhỏ này cứ để chúng nô tỳ làm là được!
Nam Cung Nhược Giai chẳng chịu nghe khuyên, tay trái cầm củ cà rốt, tay phải cầm dao phay múa múa:
- Các ngươi mặc kệ ta! Để ta tự làm!
Mọi người trong bếp thấy thế thì vô cùng hoảng sợ:
- Vương phi đừng! Nguy hiểm lắm! Nếu người bị thương thì vương gia sẽ trách phạt chúng tôi!
Nhược Giai vừa nghe qua câu đó.
6 Ngày hôm sau. .
- Vương phi hôm nay người không búi tóc?
- Ta vẫn còn là thiếu nữ xuân xanh, không cần thiết phải búi! Vả lại xõa thế này mới đẹp.
7 - Lệ tỷ tại sao tỷ lại đưa vũ khí bí mật đó cho Nhất Phong? Có phải tỷ. . đã thích huynh ấy rồi không?
- Ta. . ? Chuyện cái roi đó muội không cần phải biết, cứ chờ đó mà xem hì hì.
8 Nhất Phong lẳng lặng rời khỏi phòng nàng, trong lòng không nén khỏi bực tức. Cũng phải đường đường là một đấng nam nhi lại bị một nữ nhân chơi xỏ, thật tình hắn không biết phải giấu mặt mũi đi đâu! Nhưng hắn cũng không hiểu.
9 Mất khoảng nửa ngày trời cuối cùng Nam Cung Nhược Giai cũng ''xuất đầu lộ diện''.
Nàng ra bộ thục nữ, dáng đi dịu dàng khoan thai khác hẳn cái dáng ''xả cảng'' như thường ngày.
10 Nam Cung Nhược Giai nhếch môi cười đắc chí, nàng thu lại huyền roi và nói:
- Ngạc nhiên lắm phải không?
- Sao có thể? Tại sao?
- Haiz. . để ta giải thích ngươi nghe.
11 - Ngươi nói ta. . nói ta. . ngươi. . ngươi rốt cuộc đã nghe ai nói? Là tên nào dám nói? - Nam Cung Nhược Giai xoắn mạnh tay áo, miệng gắt từng tiếng.
Cảnh Hạo Nhiên nhìn nàng vẻ khinh bỉ:
- Ngươi còn hỏi ta? Hừ! Ta không ngờ ngươi có thể làm ra chuyện bại hoại gia phong đến thế!
Nam Cung Nhược Giai điên tiết cả lên:
- Ta nói là không có ngươi bị gì mà không nghe thấy? Nói! Là tên nào nói ngươi biết?
Nàng thật là tình ngay lý gian mà! Tiếc là lão đầu tự nhiên bản tính vốn tự cao tự đại, nóng nảy và hành sự nông nổi sao hắn có thể tin nàng chứ!
Hắn ngửa cổ cười sặc sụa:
- Muốn biết thì ngươi hãy tự đi mà hỏi biểu ca của ngươi đi!
- Đạm - Tiêu? Được lắm! Ngươi cứ chờ đó! Hứ! - nói rồi nàng mang bụng tức một mạch đi tìm gã hỏi cho ra lẽ, trước khi đi còn không quên chốt cửa!
Nhược Giai muội xem chuyện tốt này đều do biểu ca muội làm cả đấy! [1]
Muội thật sự không ngờ huynh ấy.
12 - Sao hả? Cảm giác bị người ta dùng roi đánh thế nào? Sảng khoái không? - Nam Cung Nhược Giai đắc chí khì cười, tay cầm huyền roi chứng tỏ khí phách. - thật không ngờ đại vương gia của chúng ta cũng có ngày hôm nay!
-.
13 Cảnh Hạo Nhiên vuốt nhẹ lên gương mặt đáng yêu của nàng, một gương mặt thon gọn và nhỏ nhắn, bấy giờ hắn mới hận bản thân ngu si đần độn vô tình đem một bảo bối thiên tứ [1] dâng cho người khác.
14 Cảnh Hạo Nhiên vuốt nhẹ lên gương mặt đáng yêu của nàng, một gương mặt thon gọn và nhỏ nhắn, bấy giờ hắn mới hận bản thân ngu si đần độn vô tình đem một bảo bối thiên tứ [1] dâng cho người khác.
15 Cảnh Hạo Nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, Nhược Giai chưa bao giờ dậy trễ như thế mà hiện giờ mặt trời đã lên quá cao. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng bất bình thường! Hắn không nghĩ nữa mà lập tức chạy ngay về phòng xem xét.
16 Cảnh Hạo Nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, Nhược Giai chưa bao giờ dậy trễ như thế mà hiện giờ mặt trời đã lên quá cao. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng bất bình thường! Hắn không nghĩ nữa mà lập tức chạy ngay về phòng xem xét.
17 Đã mấy ngày trôi qua mà bên phía Cảnh Hạo Nhiên vẫn không có một chút động tĩnh gì, xem ra hắn là rất ngoan, rất nghe lời nha!
- Sao vậy? Muội nhớ hắn?
Người nào đó đang làm lơ bỗng dưng mặt đỏ lựng rồi lại tìm cách đánh trống lảng:
- Huynh đừng có nhắc đến hắn, chẳng qua, muội nghĩ không biết nên viết hưu thư thế nào thôi!
Mặt Nhất Phong chảy xuống ba vạch đen:
- Vẫn còn chưa bỏ ý định?
Nam Cung Nhược Giai tức giận đập tay xuống bàn, chỉ thấy đau, ngoài đau ra còn thấy mình rất ngốc! Nàng rụt tay lên, cái miệng nhỏ không ngừng thổi thổi, nói:
- Không đau, muội không đời nào bỏ cuộc, hừm! Ui da!
Triệu Nhất Phong bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười:
- Nếu muội bỏ cuộc nhanh vậy thì quả không phải là Nam Cung Nhược Giai ta đã quen!
Biết Nhất Phong trêu mình, Nam Cung Nhược Giai bạnh cái mũi ra trợn mắt liếc hắn một cái cho bỏ ghét.
18 Đã mấy ngày trôi qua mà bên phía Cảnh Hạo Nhiên vẫn không có một chút động tĩnh gì, xem ra hắn là rất ngoan, rất nghe lời nha!
- Sao vậy? Muội nhớ hắn?
Người nào đó đang làm lơ bỗng dưng mặt đỏ lựng rồi lại tìm cách đánh trống lảng:
- Huynh đừng có nhắc đến hắn, chẳng qua, muội nghĩ không biết nên viết hưu thư thế nào thôi!
Mặt Nhất Phong chảy xuống ba vạch đen:
- Vẫn còn chưa bỏ ý định?
Nam Cung Nhược Giai tức giận đập tay xuống bàn, chỉ thấy đau, ngoài đau ra còn thấy mình rất ngốc! Nàng rụt tay lên, cái miệng nhỏ không ngừng thổi thổi, nói:
- Không đau, muội không đời nào bỏ cuộc, hừm! Ui da!
Triệu Nhất Phong bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười:
- Nếu muội bỏ cuộc nhanh vậy thì quả không phải là Nam Cung Nhược Giai ta đã quen!
Biết Nhất Phong trêu mình, Nam Cung Nhược Giai bạnh cái mũi ra trợn mắt liếc hắn một cái cho bỏ ghét.
19 Ánh bình minh chan hòa trên cành lá, đàn sơn ca liệng cánh hót la đà.
Hôm nay trời rất trong và cũng rất đẹp. Nhưng đó không phải điều quan trọng mà quan trọng nhất chính là đại tiểu thư mang biệt danh sâu lười thích ngủ ngày của chúng ta lại dậy sớm hơn bình thường!
Mà đây quả đúng là bất bình thường nha!
Hồi còn ở học viện cảnh thì tầm khoảng bốn năm giờ sáng là phải dựng mắt, thẳng lưng chờ sếp tới kiểm tra.
20 Ánh bình minh chan hòa trên cành lá, đàn sơn ca liệng cánh hót la đà.
Hôm nay trời rất trong và cũng rất đẹp. Nhưng đó không phải điều quan trọng mà quan trọng nhất chính là đại tiểu thư mang biệt danh sâu lười thích ngủ ngày của chúng ta lại dậy sớm hơn bình thường!
Mà đây quả đúng là bất bình thường nha!
Hồi còn ở học viện cảnh sát thì tầm khoảng bốn năm giờ sáng là phải dựng mắt, thẳng lưng chờ sếp tới kiểm tra.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 28