101 Bị Vân Mộng Vũ thỉnh an lớn tiếng như vậy, Sở Phách Thiên đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Vân Mộng Vũ cũng đến đây. Vừa thấy Vân Mộng Vũ, Sở Phách Thiên cảm thấy hoảng hốt.
102 “Rời đi? Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đột nhiên nghe Xuất Trần nói muốn rời đi, Vân Mộng Vũ rất kinh ngạc, trong lòng cũng rất luyến tiếc. Nàng trong lòng vẫn xem Xuất Trần như bạn tốt, hơn nữa lại hoàn toàn tin tưởng, bởi vì Xuất Trần giúp nàng rất nhiều.
103 Minh Du Nhiên lẳng lặng nhìn cây đao kia, trong mắt hiện lên một tia quyết liệt, mạnh mẽ cầm đao, hướng vào ngực của Sở Hiên. Mắt nhìn ngực hắn, khóe miệng khẽ cong lên.
104 Sở Hiên và Vân Mộng Vũ ngồi trên tiên hạc bay ra ngoài hoàng cung. Ở ngoài hoàng cung vẫn có thể nghe được trong hoàng cung không ngừng truyền ra tiếng thét chói tai, còn có tiếng rống giận dữ của Sở Phách Thiên.
105 Thị vệ trưởng nhìn cảnh tượng hỗn độn trong phòng, trên giường lại có hắc y phân tán, trong lúc nhất thời chỉ biết sững sờ nơi đó. Hoa Thanh Nhi cũng sửng sốt, không biết sự tình sao lại xảy ra nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng chưa kịp nghĩ ra đối sách.
106 Tiếng thét kinh hãi của Thái hậu truyền đến. “Hoàng thượng, ngươi xem. ”Sở Phách Thiên đi đến bên cạnh Thái hậu, nhìn gấu bông trong tay Thái hậu, lúc này đã hoàn toàn phát điên.
107 Vân Mộng Vũ vừa thức dậy, Hồng Mai liền báo cho nàng một tin xấu. Hoa Thanh Nhi cùng Lí Nghị đêm qua đã bị cướp đi. Thật đúng là có ý tứ a, là do ai làm?Trong kinh thành người có năng lực làm việc này là nàng, Sở Hiên, Hứa vương và thái tử Sở Thụy Phong.
108 Nhìn thấy hắn nghe lời nàng, nàng cũng yên tâm. Chuyện còn lại, xem thử thủ đoạn ai inh hơn. Sau khi Vân Mộng Vũ ra khỏi quán trà, sai người chọn đường hẻo lánh mà đi.
109 Lí Nghị nhìn cửa thông đạo khép lại, ánh mắt có chút mê ly, hắn đứng ở đó, trong lòng lẳng lặng nhớ tới chuyện mình đã làm. Lúc hắn nghĩ đến chuyện hôm nay, lúc khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào.
110 Giờ phút này, hắn rất khó xử, nếu phái người đi xuống, lại sợ bọn họ sẽ bỏ qua cơ hội giết chết Hứa vương. Nhưng nếu hắn xuống, lại lo lắng có nguy hiểm.
111 Từ ngày Vân Mộng Vũ nhìn phế tích kia, ẩn ẩn cảm giác trận pháp phía dưới vô cùng cường đại, nàng trở về bắt đầu khổ tâm nghiên cứu. Nàng tổng cảm thấy, tự tay bày ra trận pháp kia, một ngày nào đó nàng sẽ chống lại được các thế lực uy hiếp nàng.
112 “Không cần nói dối, thành thật trả lời, bổn hộ pháp còn có thể cho ngươi thoải mái. ”Bên tai nghe được lời nói của Hứa vương, Hoa Thanh Nhi rùng mình một cái.
113 Thái tử Sở Thụy Phong cũng không biết nên làm thế nào. Sự tình tựa hồ phát triển thuận lợi hơn mong muốn, lại cảm thấy có âm mưu nào đó. Nhưng lại cảm thấy vì không có Hứa vương, cho nên mới bị hắn dễ dàng mê hoặc, tiện đà làm ra chuyện tạo phản như vậy.
114 Lúc hai người đang trầm tư, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm. “Không tốt, Thái tử điện hạ. Không tốt rồi. . . . . . ”Vừa nghe đến tiếng kinh hô này, Sở Thụy Phong nhảy dựng, mang dự cảm không tốt, nhưng mặt cũng không biểu lộ gì.
115 “Quân Ánh Nguyệt. . . . . . ”Sở Dạ nghĩ đến Quân Ánh Nguyệt, trong lòng có cảm giác phức tạp. Lần đó hắn vô ý gặp được nữ nhân này, sau khi gặp, không thể không thừa nhận nàng thật sự rất vĩ đại.
116 Edit: Sunny ÚtVân Mộng Vũ gọi một ám vệ tới, thì thầm vào tai hắn. Ám vệ nghe xong, thận trọng gật gật đầu, sau đó yên lặng lui xuống. Sau khi ám vệ lui ra, Vân Mộng Vũ một mình đứng bên cửa sổ, nhìn trăng sáng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
117 Edit: Sunny ÚtSở Dạ thức trắng đêm trong phủ Thái tử. Trong lòng hắn nghĩ về chuyện của mấy ngày nay, phát hiện gần đây mình có chút đắc ý. Từ khi ra ngoài, hơn nữa còn gặp rất nhiều chuyện, cảm thấy mình đã chín chắn hơn nhiều.
118 Edit: Sunny ÚtTrong Hiên vương phủ, một mình Vân Mộng Vũ cầm bầu rượu ngồi trên nóc nhà nhìn ánh trăng trên cao. Hạnh phúc của Linh Lung, nàng coi như đã giải quyết xong.
119 Edit: Sunny ÚtVân Mộng Vũ thất hồn lạc phách về tới phòng, vừa vào trong, cả người nàng lạnh như băng ngã xuống đất. Lúc này, nàng không biết là vì vừa rồi tiếp xúc với Sở Hiên mà bị nhiễm lạnh, hay trong lòng nàng lại lạnh như băng.
120 “Chúng ta, chúng ta là bằng hữu. ”Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, mang theo một tia phiêu miểu khí chất. Sở Hiên bất khả tư nghị mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng dưới ánh trăng mang thần thái lạnh lùng nhưng trong trẻo.