1 Thành phố New York “Làm khá lắm,” Rafael Salinas uể oải nói với gã sát thủ đang đứng phía bên kia căn phòng, gần cửa ra vào. Gã không thích sán lại gần ai, hoặc là gã chẳng tin tưởng gì Salinas và muốn chừa cho mình một đường thoát phòng khi cuộc đàm phán xấu đi - dù gì gã cũng là kẻ thông minh cả.
2 Trong một tòa nhà nhìn chéo sang căn hộ của Rafael, một đặc vụ liên bang chớp mắt trước màn hình máy tính, rồi ngạc nhiên thông báo: “Này, cô bồ có tình nhân.
3 Khi rời khỏi căn hộ tầng thượng của Salinas, gã sát thủ không dùng thang máy. Gã lặng lẽ trườn vào thang bộ và đi xuống bốn tầng. Lấy chìa khóa khỏi túi quần, gã mở cửa căn hộ sang trọng mới thuê cách đây vài tháng.
4 Gã con hoang ấy nói đúng, Rafael đã về sớm. Drea cố gắng rời khỏi giường, đôi chân cô nặng như chì còn cơ thể thì mềm nhũn. Cô xoay người dựa vào thành giường, răng đánh cầm cập vì cái lạnh thấu xương.
5 Rafael khẽ khàng mở cánh cửa phòng Drea và bước tới cạnh giường cô. Hắn hiếm khi bước vào căn phòng này, dù thường xuyên cho người vào lục soát để chắc chắn rằng cô không giở trò gì.
6 Drea ngủ quá giấc và cuối cùng cũng nhấc được mình ra khỏi giường với cảm giác như bị đánh nhừ tử, khắp mình mẩy và đầu óc. Bốn giờ làm tình, dù cho nó tuyệt thật hay tuyệt về mặt lý thuyết, vẫn không phải là thứ cô muốn lặp lại lần nữa, kể cả không có những chấn động xúc cảm đi kèm.
7 Sau khi khóa cánh cửa phòng ngủ, Drea lấy máy tính xách tay và đăng nhập. Cô đã nghiên cứu việc này cẩn thận, không phải vì cô muốn cuỗm sạch tài khoản ngân hàng của Rafael và chạy trốn ngay từ đầu, mà chỉ để “phòng hờ” trường hợp xấu.
8 Rafael cố chỉ tỏ ra tức giận, hắn không muốn bất kỳ tên thuộc hạ nào nghĩ Drea thực sự quan trọng với hắn. Tuy nhiên, tức giận chỉ là một tí ti so với những gì hắn cảm thấy được lúc này.
9 Rafael suýt nữa đã không nghe máy khi thấy cuộc gọi đến từ ngân hàng. Hắn đã thức trọn cả đêm, nốc đầy cà phê và lo lắng. Nhiều giờ trôi qua mà chẳng thấy động tĩnh gì từ những kẻ đã bắt Drea đi, và hắn không còn chút hy vọng mong manh nào rằng biết đâu cô sẽ được lôi ra trao đổi hoặc đòi tiền chuộc.
10 Đừng bao giờ chọc giận một người phụ nữ khôn ngoan. Bỏ thời gian suy nghĩ một chút thì chẳng cần phải là thiên tài thì cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Drea còn hơn cả đau buồn khi bị Salinas bán đứng; cô ta nổi giận.
11 Việc rút tiền từ ngân hàng hóa ra lại cực kỳ rắc rối khiến Drea tức điên. Cô dành thời gian lái xe cẩn thận tới Kansas vì không muốn bị mệt nhanh và mắc những sai lầm ngu xuẩn, hay biết đâu lại gặp tai nạn.
12 Nếu sự buồn chán có thể giết người thì Drea nghĩ cô không sống nổi tới lúc lấy được tiền. Cô đã bỏ nhà ra đi và cuối cùng tìm được chính xác nơi cần đến, New York, vì cô không muốn sống ở một thị trấn như Grissom, Kansas.
13 Mình có điên không? Drea tự hỏi, cau mày nhìn danh sách những việc cần làm. Dù cô có quyết tâm ra sao, đống việc chết tiệt ấy vẫn cứ dài thêm. Mỗi hành động của cô dường như lại đẻ thêm một vài việc nữa, nếu không việc làm trước đó sẽ vô dụng.
14 Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Drea, cô quay ngoắt lại, ngó dáo dác xung quanh. Cảm giác có nguy hiểm rình rập đột ngột siết lấy làm cô chỉ muốn sang số, vọt ga.
15 Drea nhìn gương chiếu hậu để chắc chắn không có ai bám đuôi và chợt nhìn thấy một gã đang trèo vào chiếc xe bán tải. Tim cô thắt lại và ngừng đập mất mấy nhịp.
16 Chiếc xe tải từ từ tiến sát nút Drea. Cô đã không nhìn gương vài phút vì mải chăm chú vào đường đi ngày càng khúc khuỷu, gập ghềnh. Họ đang trèo lên một ngọn đồi, sườn phải dốc cheo leo; con dốc không tới mức dựng đứng cũng không quá dài, nhưng có khúc cua gấp thử thách tay lái của Drea.
17 Cô chẳng thấy đau tí nào. Drea nghĩ lẽ ra cô phải đau lắm. Thật may, vì cô chẳng ham hố gì đau đớn. Mọi thứ dường như trở nên xa vời và hư ảo. Cô biết mình nên cố mà đứng dậy, biết rằng có lý do khẩn cấp phải bỏ chạy, thế mà lúc này cô lại chẳng muốn động chân động tay chút nào.
18 Cô tỉnh rồi lại lịm đi, cô muốn lịm đi hơn, vì như thế sẽ không cảm thấy đau đớn. Cơn đau khốn kiếp. Nó là con quỷ đáng sợ nhất cô từng chống chọi và lần nào nó cũng đánh bại cô.
19 "Nghe nói cô đã nói được. " Một lời buộc tội vang lên từ phía cuối giường, Andie mở mắt, nửa mơ nửa tỉnh một lúc, lơ lửng giữa thực tại này và… thực tại khác.
20 Simon bay tới Denver ngay đêm đó. Gã chỉ mang một chiếc túi nhỏ, để đi luôn từ cửa ra mà khỏi phải lằng nhằng với các thủ tục hành lý. Gã không mang theo vũ khí và cũng không cần mua.