21 Khu hậu phẫu ở tầng dưới nên Simon đi thang bộ thay vì chờ thang máy. Gã thích thang bộ hơn; nó có hai hướng tẩu thoát, trong khi thang máy hoạt động theo lệnh điện tử.
22 Bảy tháng sau “Andie, đồ ăn xong rồi!” Andrea Pearson liếc nhanh qua vai tới ô cửa thông với bếp chỗ Glenn đang chất những chiếc đĩa đầy ắp hamburger và khoai tây chiên nóng hổi lên quầy bar cao ngang vai, rồi lại dọn những chiếc đĩa nặng trịch khỏi cái khay cô bưng vào.
23 “Cô đang chạy trốn ai đó đúng không?” Cassie hỏi khi họ đến chỗ chiếc Explorer. “Cô biết gã này là ai à?” “Chúa ơi, tôi hy vọng là không,” Andie thì thầm, mở khóa rồi mở cửa xe.
24 “Thức ăn cho chó có hại cho trẻ con không nhỉ?” Andie dừng lại và liếc nhìn hai người phụ nữa trong quán. Cả hai đều còn khá trẻ, bận quần Jeans và áo len, tóc cột túm đuôi ngựa, biểu hiện lo lắng, mệt mỏi y hệt nhau.
25 Ban đầu gã cho rằng cô không nhìn thấy gã. Đúng hơn là, gã biết cô đã thấy nhưng chưa nhận ra gã. Ngay lập tức gã quay ra xe, nguyền rủa bản thân sao lại ngu ngốc đi đứng ngoài trời dù biết ánh chớp có thể làm mình lộ nguyên hình bất cứ lúc nào.
26 Một màn sương dày đặc phủ kín tâm trí Andie, lấn át cả lý trí. Cô phản ứng lại như một con thú hoang, dùng hết sức mình nhào ra đằng sau, cố làm gã mất thăng bằng, thoát khỏi bàn tay đang bịt chặt miệng để có thể hét lên, bất cứ điều gì để vùng thoát.
27 Tại sao lại là lúc này? Tại sao gã lại xuất hiện ở đây, khi cuối cùng cô đã quyết định mọi chuyện và vạch sẵn mọi mục tiêu? Không mục tiêu nào trong số đó là có một người đàn ông bên cạnh, đặc biệt là gã, và thực tế cô không biết liệu có điều như thế xảy ra với mình.
28 Về đến khách sạn, Simon bật máy tính lên và kiểm tra vị trí của cô, chỉ để chắc chắn gã đã thuyết phục được là cô an toàn và cô không chạy tháo thân để tìm đến cuộc sống thực sự của mình.
29 Đồ chết tiệt, đồ chết tiệt, đồ chết tiệt. Andie chửi bới Simon suốt hai ngày tiếp theo, không chỉ vì không thấy mặt mũi gã đâu mặc dù cô linh cảm gã vẫn đâu đó quanh đây, vẫn dõi theo cô, mà còn bởi ngồi trong nhà hàng đó và lắng nghe những lời từ đáy lòng gã, cô đã yêu gã mất rồi.
30 Sáng hôm sau, Andie vất vả vượt qua tầng tầng lớp lớp rào cản và vòng kiểm tra an ninh tại Tòa nhà Liên bang. Cô trình thẻ vào cửa và một nhân viên an ninh chỉ cho cô phải chờ ở đâu, cuối cùng cô được vào một văn phòng nhỏ.
31 “Tại sao em lại tới đây?” gã hỏi. “Làm thế nào anh tìm được em?” cô hỏi ngược lại. Hai thân thể trần trụi nằm giữa đống chăn gối xộc xệch, lim dim, thỏa mãn và rốt cuộc có thể tập trung vào chuyện gì đó ngoài việc lao vào nhau.
32 Jackson im lặng khi đi cùng Cotton ra xe. Anh kiên nhẫn chờ đợi tới khi đóng cửa xe và thắt dây an toàn mới hỏi, “Chuyện đó là thế nào vậy?” Anh không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì Cotton có thể lừa dối Drea Rousseau - anh đã tốn khá nhiều thời gian mới có thể coi cô là “Andie” - về tính khả dĩ của kế hoạch sử dụng cô như một con mồi.