1 Mở đầu “Rồi con xem, mọi chuyện sẽ ổn thôi. . . ” Ngày khai trường. Tựa lưng vào thân cây tiêu huyền, tôi đứng nhìn từng nhóm bạn bè đang tụm lại. Tôi không thuộc về bất cứ nhóm nào.
2 Phần 1 Chỉ một ngày trôi qua là đủ để Marquès có ác cảm với tôi. Một ngày ngắn ngủi đủ để tôi phạm sai lầm vô phương cứu chữa. Giáo viên tiếng Anh của chúng tôi, cô Schaeffer, vừa giảng cho chúng tôi rằng thì quá khứ đơn giản thường dùng để mô tả một hành động đã xảy ra trong quá khứ không còn bất cứ mối liên hệ nào với hiện tại, một hành động diễn ra trong thời gian không quá dài và ta có thể xác định hoàn toàn chính xác thời điểm nó xảy ra.
3 Chúng tôi ăn tối trước ti vi, mẹ chẳng có tâm trí đâu trò chuyện cùng tôi. Kể từ lúc bố bỏ đi, mẹ hầu như không nói gì nữa, như thể các từ bỗng trở nên quá khó khăn để phát thành lời.
4 Vậy là tôi đang đối diện với khung cửa sổ, tôi đứng thật thẳng người để nhìn mặt trăng đang lên dần, tròn trịa, ánh trăng chiếu rọi xuống những tấm ván sàn bằng gỗ của tầng áp mái.
5 Tám ngày sau vụ nổ bồn chứa ga, Yves quay trở lại trường. Trông ông có vẻ hoàn toàn bình thường, ngoại trừ một dải băng quấn quanh trán khiến ông trông như một tay cướp biển.
6 Tôi không ngừng đặt ra ình những câu hỏi kể từ ngày khai giảng. Càng già đi, người ta càng đặt nhiều câu hỏi hơn về vô số thứ. Với Élisabeth, tôi đã tìm được lời giải thích thỏa đáng, nhưng còn về rắc rối tôi gặp phải với những cái bóng, kết quả vẫn là con số không.
7 Vào cuối một buổi sáng tràn ngập ánh mặt trời, buổi sáng đầu tiên trong kì nghỉ của mẹ con tôi, Cléa lại gần tôi trong lúc hai chúng tôi đang tản bộ trên bên cảng.
8 Phần 2 Ngay sau nỗi sợ bóng tối là nỗi sợ cô đơn. Tôi không thích ngủ một mình, thế nhưng tôi lại sống đúng như thế, trong căn hộ một phòng áp mái của một tòa nhà nằm cách trường Y không xa lắm.
9 Cuộc thăm bệnh tiếp tục từ phòng này qua phòng khác. Khi cuộc hành trình kết thúc ở lối vào khoa điều trị, nhóm sinh viên tản ra, mỗi người quay trở về vị trí của mình.
10 Trong suốt bữa tối, mẹ không ngớt lời trò chuyện cùng Sophie. Qua những câu hỏi đặt ra cho cô, bà đang cố tìm hiểu về cuộc sống của tôi, mẹ vẫn luôn dè dặt kín đáo như thế.
11 Tôi nhận được bức thư đầu tiên của mẹ mười ngày sau khi tôi quay về. Như trong mỗi bức thư gửi cho tôi, mẹ lại hỏi thăm tin tức của tôi, hi vọng sớm nhận được hồi âm.
12 Tôi viện hết tài khéo léo có thể trong việc pha cà phê rồi quay trở ra phòng khách mang theo một chiếc khay. Alice rót cà phê cho cả hai chúng tôi, bà uống tách của mình mà không đưa ra lời bình luận nào, vậy là tôi đã thành công mĩ mãn với nhiệm vụ được giao.
13 Sophie chọn chiếc giường nằm xa cửa sổ hơn, đồng thời cũng nằm gần phòng tắm hơn. Vừa kịp đặt hành lí xuống, cô đã thúc giục chúng tôi không chậm trễ thêm một giây nào nữa.
14 Ba tuần lễ trôi qua. Những khi chúng tôi tình cờ gặp nhau ở bệnh viện, Sophie và tôi luôn cảm thấy ít nhiều gượng gạo, cho dù cả hai chúng tôi đều làm như thể không có gì xảy ra.
15 Luc đã giữ đúng lời hứa. Hôm sau chầu say sưa của chúng tôi, bất chấp đầu đau như búa bổ, cậu tới bệnh viện tìm tôi, lấy thuốc kháng sinh ở nhà thuốc rồi đi đến nhạc viện.
16 Con sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa, sẽ không bao giờ còn được nghe mẹ gọi con vào buổi sáng như ngày nào, con sẽ không còn ngửi thấy mùi long diên hương vốn hợp với mẹ đến thế.