1 Thông tin ebook Tác giả: Haruki Murakami Tác phẩm: Nhảy nhảy nhảy Thể loại: Văn học Nhật Bản Dịch giả: Nguyễn Vân Anh Nhà xuất bản Hội Nhà Văn
2 Giới thiệu Một ám ảnh khôn nguôi về một chốn vừa xác định vừa bí ẩn - Khách sạn Cá Heo, cùng tiếng khóc âm u não nuột của một người đàn bà trong bóng tối của giấc mơ: chừng đó là đủ để lôi chàng trai xưngtôi -nhân vật chính của chúng ta - vào một cuộc phiêu lưu mới, nơi anh sẽ vừa chứng kiến vừa bị dính mắc vào một mê cung của những cái chết bất ngờ và những vận hành của một thứ mưu đồ có sẵn mà nhiều lúc hình như quá mạnh, không thể hiểu so với anh.
3 Chương 1 Tôi thường mơ thấy khách sạn Cá Heo. Trong những giấc mơ ấy, tôi ở đó, bị cuốn vào một tình huống nào đó đang tiếp diễn. Mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng tôithuộc vềchuỗi ảo mộng này.
4 Chương 2 Tôi được cử tới Hokkaido công tác. Như thường lệ, đây chẳng phải là chuyện gì thú vị lắm, nhưng tôi không ở vào cái thế được lựa chọn. Dù gì thì, những công việc đổ xuống đầu tôi nói chung chẳng khác nhau là mấy.
5 Chương 3 Không cần phải mất quá nhiều công sức thì mới tìm được việc làm trong cái xã hội tư bản phát triển cao như một cái tổ kiến khổng lồ này. Dĩ nhiên, miễn là anh không đòi hỏi những thứ không thể.
6 Chương 4 Tôi đặt một chiếc taxi trong hai ngày và cùng tay phóng viên ảnh đội tuyết chạy khắp Hakodate để xem xét các quán ăn trong thành phố. Tôi rất giỏi điều tra, tôi làm việc này rất có hệ thống và hiệu quả.
7 Chương 5 Tôi không thể cứ đứng ngây ra trước cửa khách sạn mãi thế này. Tòa nhà này có là cái gì đi nữa, địa chỉ vẫn đúng, quan trọng hơn cả, vẫn là cái tên ấy.
8 Chương 6 Tôi lang thang quanh khách sạn, nhìn ngắm đủ mọi thứ. Tôi ghé qua các nhà hàng và phòng khách, ngó vào bể bơi và phòng xông hơi, câu lạc bộ thể dục và sân tennis, mua vài quyển sách trong khu mua sắm.
9 Chương 7 Tôi chẳng có gì để làm cả. Chẳng có gì tôi nên làm, và chẳng điều gì tôi muốn làm. Tôi đã đi cả chặng đường dài tới khách sạn Cá Heo, nhưng cái khách sạn Cá Heo mà tôi muốn đến đã biến mất khỏi bề mặt trái đất này rồi.
10 Chương 8 Từ phòng mình, tôi gọi điện cho anh bạn đối tác cũ ở Tokyo. Một người không quen cầm máy và hỏi tên tôi, sau đó lại một người khác bắt máy và hỏi tên tôi tiếp, cuối cùng mới đến anh bạn cũ của tôi nhấc máy.
11 Chương 9 Mười một giờ đêm hôm đó, tôi đã hết việc để làm. Tôi gần như đã làm hết mọi việc có thể. Cắt móng tay, tắm, ngoáy tai, thậm chí xem cả bản tin trên ti vi.
12 Chương 10 Một màn đêm tuyệt đối và chết chóc. Tôi không phân biệt được bất kỳ hình dạng hay vật thể nào. Tôi còn không thấy được cả chính thân thể mình.
13 Chương 11 Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn nhỏ và nói chuyện. Chiếc bàn tròn đã rất cũ kỹ ở giữa có một cây nến. Cây nến cắm thẳng trên một cái đĩa.
14 Chương 12 Trở về phòng, tôi đi tắm. Tôicởibỏ quần áo, rồi từ từ đầm mình xuống bồn. Nhưng thật kỳ lạ, tôi chẳng hề thấy ấm lên. Cả người tôi sởn gai ốc, ngâm mình trong nước nóng chỉ khiến tôi runlênbần bật.
15 Chương 13 Những đầu mối. Lúc đó là chín giờ tối. Tôi đang ăn một mìnhsau khithức dậy khỏi một giấc ngủ sâu từ lúc tám giờ tối. Tôi thức dậy cũng nhanh chóng và đột ngột như khi chìm vào giấc ngủ vậy.
16 Chương 14 Thật quái gở - nhưngcó lẽcũngchẳngđến mức đó - khi ngã mình xuốnggiường lúc nửa đêm, tôi ngủ thiếp đi ngay lập tức. Và đến tám giờ sáng hôm sau tôi mới tỉnh.
17 Chương 15 Tôi ngã người vào ghế, đan chéo hai bàn taytrước mũi, vàtự hỏimột câu quen thuộc: Làm gì bây giờ đây? Vẫn là câu hỏi đó. Nhưng giờ đây rồi biết mình thực sự cần suy nghĩ mọi chuyện một cáchđiềmtĩnh, và tập trung, cần phải sắp xếp mọi việc theo đúngtrật tự, cần phải sắp xếp chúng dựa vào nhữngmối liên kết rắc rối kia.
18 Chương 16 Sau khi lấy hành lý ở sân bay Haneda, Yuki cho tôi biết địa chỉ nơi nó sống. Hakone. "Khá là xa đấy," tôi nói. Đã hơn tám giờ tối, kể cả nếu tôi có gọi taxi đưa con bé về, chắc nó cũng sẽ kiệt sức trước khi tới được nhà mất.
19 Chương 17 Tôi dựa người vào bồn rửa trong bếp mà nốc whiskey. Tôi nên làm gì bây giờ? Làm thế nào mà Yuki biết về Người Cừu? Có nên gọi lại cho con bé không? Nhưng tôi đã thực sự kiệt sức.
20 Chương 18 "Cũng lâu rồi nhỉ. " Giọng Gotanda trong và sáng rõ. Không nhanh quá, không chậm quá. Không to quá, không nhỏ quá. Không căng thẳng cũng không thoải mái quá đà.