41 Trên đời này sự vật gì đều có kỳ hạn sử dụng, qua kỳ hạn, cho dù là thứ sang quý đến đâu cũng trở thành không đáng một đồng, ví dụ như – minh tinh đã hết thời.
42 Sắc trời thực âm u, hơn nữa cây cối sum xuê, mây mù bao phủ, cả núi rừng có vẻ rất âm trầm, Phùng Tình Tình cầm đèn pin hùng dũng oai vệ đi tuốt ở đằng trước, Trương Huyền vàNiếp Hành Phong theo sau.
43 Đêm đó khi Hoắc Ly rời đi, Trương Huyền bỏ thêm một bùa bảo vệ trên vòng tay Bắc Đẩu của nó, lại dặn dò nó đừng ra ngoài nhiều, bớt lo chuyện bao đồng, Hoắc Ly trong đầu mang một dấu chấm hỏi mà gật gật.
44 Đi vào bệnh viện Thánh An, Niếp Hành Phong hỏi y tá xong liền thẳng đến khoa ICU (khoa chăm sóc đặc biệt) trên tầng bảy, vừa nghe là khoa ICU, Trương Huyền chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, tình huống thập phần không tốt.
45 “Chủ tịch! Chủ tịch!” Niếp Hành Phong hoảng hốt mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường, Trương Huyền đứng ở bên giường, ngoài ra còn có Niếp Duệ Đình cùng vài bác sĩ, Nhan Khai thì phiêu đãng ở phía sau Niếp Duệ Đình, vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
46 Viện dưỡng lão rất dễ tìm, bà Chu cũng không có bị lẩm cẩm, nhưng mà không may ở chỗ, bà thật sự ‘rất’ có thể nói chuyện, nghe nói bọn họ tới tìm cháu ngoại, liền lải nhải lẩm bẩm nói liên hồi, nói từ khi Diêu Lâm còn nhỏ cho đến khi lên đại học, nói cậu ta có bao nhiêu xui xẻo, nhưng lại cố gắng nổ lực biết bao nhiêu, hồi ký của mấy nhân vật vĩ đại cũng không được kể tỉ mỉ như bà đã kể.
47 Phía trước ánh sáng chói mắt hiện lên, một chiếc xe cấp tốc chạy tới, dừng lại ở bên cạnh, Trương Huyền nhảy xuống xe chạy lại. “Chủ tịch anh sao lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?” Mùi hương thoang thoảng quen thuộc làm cho tâm tình hoảng loạn của Niếp Hành Phong bình phục trở lại, anh tự giễu nói: “Sau này nhớ nói với bằng hữu của cậu một tiếng, cứu người thì phải cứu đến cùng.
48 Khi ăn điểm tâm Ôn Sở Hoa mới lộ diện, chị ta trang điểm cẩn thận, khí sắc thoạt nhìn rất tốt, còn hỏi Niếp Hành Phong ngủ thế nào, Niếp Hành Phong cười khổ đáp lại.
49 Niếp Hành Phong ra khỏi bệnh viện, đứng trước máy bán tự động mua một bao thuốc, ngồi lên xe đốt lửa, hít sâu hai lần. Trước kia thỉnh thoảng khi tâm tình buồn bực thì anh sẽ hút thuốc, sau bị Trương Huyền giáo huấn mấy lần nên không có động tới, hiện tại Trương Huyền không ở đây, hút một chút cũng không việc gì, bởi vì anh thực sự cần có thứ gì đó để trấn tĩnh bản thân.
50 Về đến nhà Trương Huyền nằm ngã trên sô pha, vênh mặt hất hàm ra lệnh, “Tiểu Ly đi chuẩn bị cơm trưa, Tiểu Bạch đi pha trà, thuận tiện lấy báo chí lại đây luôn, chủ tịch anh cũng đừng nhàn rỗi, giúp tôi xoa bóp.
51 Trong một căn phòng ở trên tầng tại một toà nhà cao chọc trời nào đó, nhìn mưa phùn che mờ ngoài cửa sổ, một người đàn ông trung niên chậm rãi hỏi: “Quyết định làm như vậy sao?” “Còn có sự lựa chọn nào khác không?” Đáp lời chính là người đang ngồi ở trước bàn, ông ta quay đầu nhìn xem người còn lại ngồi ở bên cạnh, ngón tay của người nọ nhẹ nhàng nhịp nhịp trên đầu gối, tương đối khác hai người kia, hắn có vẻ khá là nhàn nhã.
52 Một người đàn ông đang dựa người lên mạn thuyền chơi đùa tiền xu, Hoắc Ly ghé lại gần, thấy đồng tiền xu linh hoạt chuyển động qua lại ở giữa mấy ngón tay của hắn, không khỏi hâm mộ nói: “Thật là lợi hại, làm như thế nào vậy, dạy cho em được không?” “Không khó, chỉ cần em kiên trì bền bỉ luyện tập là được.
53 Đầu giường ánh đèn nhu hòa, không gian yên tĩnh, nghe hơi thở nặng nề của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đang lúc mơ mơ màng màng, di động trong túi áo rung rung làm anh bừng tỉnh, vội đi đến buồng bên cạnh, lấy di động ra nghe.
54 Tiếng đập cửa vang lên, là Phùng Tình Tình cùng Sở Ca tới, bọn họ hiển nhiên đã biết sự kiện giết người, nên ánh mắt nhìn Trương Huyền có chút quỷ dị.
55 Mấy nhân viên bảo vệ bị Trương Huyền dùng thủ thuật đánh ngất cũng chạy lại tới, nghe bọn họ báo cáo lại xong, sắc mặt Trần Dục thay đổi, dùng ánh mắt ý bảo bọn họ bắt lấy Trương Huyền, Niếp Hành Phong vội lập tức chắn trước người Trương Huyền.
56 Niếp Hành Phong chạy vội về phòng nghỉ, khi nhìn thấy Hoắc Ly và Tiểu Bạch cùng đứng ở góc tường, vừa nhìn thấy anh vẻ mặt liền trở nên dè dặt, tâm liền trầm xuống, anh hỏi: “Trương Huyền đâu?” “Đã, đã để lạc mất.
57 Đoàn người theo Ngụy Chính Nghĩa chạy vội tới phòng của thuyền trưởng, cửa phòng khóa, Ngụy Chính Nghĩa quay về phía bác sĩ Đỗ đòi chìa khóa, bác sĩ Đỗ nhún nhún vai, “Chìa khóa nơi này hẳn là chỉ có thuyền trưởng mới có.
58 Tiếng sóng cuồn cuộn quanh quẩn ở trong không gian trầm tĩnh, chấn vang màng tai, mắt vàng ẩn hiện theo từng đợt sóng, nhìn thấy sợi tóc bay bay, càng tô điểm thêm cho sắc lam thăm thẳm của biển rộng, sáng lạn mê hoặc tầm mắt của cậu.
59 Hai ngày sau trôi qua thật sự yên bình, đêm trước ngày tàu biển chở khách cập cảng, Niếp Hành Phong bị Trương Huyền lôi kéo đi tham gia vũ hội ăn uống.
60 Đêm khuya, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy vun vút ở trên đường, đêm tối tĩnh lặng không một bóng người, đúng là điều kiện tốt để đua xe, đáng tiếc không được hoàn hảo cho lắm là bên cạnh không có mỹ nhân làm bạn, biểu diễn cũng không có người thưởng thức.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50