21 Đêm khuya, Niếp Hành Phong thư thái tắm nước nóng xong, rót một cốc rượu đỏ, đi vào phòng khách mới vừa bật TV thì tiếng chuông cửa vang lên. Anh đi tới cửa nhìn xem mắt mèo, trợ lý Trương Huyền của anh đang cười hì hì đứng ở bên ngoài.
22 Niếp Hành Phong ngủ thật sự không an ổn, ngực giống như có cái gì đè ép làm anh không thở nổi, tai nghe thấy có tiếng cãi vả không ngừng, anh phiền toái kéo kéo áo, nghĩ thầm nơi này nói như thế nào cũng là khách sạn năm sao, mà sao thiết bị cách âm lại kém như vậy.
23 Wakabayashi va người vào khung sắt phía sau rơi thẳng xuống, bên dưới đều là những hòn đá sắc lẹm, vài cảnh sát trẻ sau khi nhìn thấy thảm trạng của cậu ta, cũng không dám tiến lên.
24 “Ngài sĩ quan, tôi đã giải thích thật sự rõ ràng, tôi căn bản không biết Aota Shigeru, anh ta đơn giản là bằng hữu của chủ tịch nhà tôi, tôi liên hệ với chủ tịch không được, cho nên mới gọi điện thoại cho anh ta.
25 “Chỉ như vậy?” Hơn nữa ngày, Trương Huyền đánh vỡ trầm mặc, hỏi. Niếp Hành Phong tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái, “Chính là như vậy, tôi cuối cùng cũng không cứu được Aota.
26 Niếp Hành Phong lo lắng Trương Huyền không địch lại nổi, đưa Lý Đình lên xe xong, liền vội vàng quay lại, thấy Hajimu Iyoshi trên tay cầm súng, vội vàng lấy một khẩu súng từ trên người một tên côn đồ nằm gần đó.
27 Sakurai rất nhanh đã quay lại, có điều trên mặt không có biểu tình hưng phấn, đem tiền xu đưa cho Jinguji Masato, chán nản nói: “Không biết có phải cảnh sát dùng tiền xu giả lừa cháu hay không, vừa rồi cháu đã ở phòng giám định của bọn họ dùng dụng cụ xem xét đồng tiền xu một hồi lâu mà vẫn không thấy được trên đó có phù chú.
28 Muốn nói phương tiện giao thông gì giá cả đắt đỏ nhất Nhật Bản, chỉ sợ ngoại trừ phi cơ chính là xe taxi. Dọc theo đường đi đồng hồ tính phí con số cứ nhảy vùn vụt khiến cho Trương Huyền hết hồn, lúc tới cửa nhà Jinguji, cậu rất không can tâm đem một vạn ra trả, nói thầm: “Chiêu tài miêu a chiêu tài miêu, sau này nếu anh không chịu trả lại, tôi nhất định sẽ đem anh đẩy từ tầng cao nhất ở công ty xuống!” Ba người từ mặt tường phía sau của nhà Jinguji nhảy vào trong, nhà cửa thực yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt, rèm cũng được kéo lại, nhìn không thấy tình hình bên trong.
29 “Tiểu thư Sakurai, xin hỏi Jinguji tiên sinh tại sao lại đột nhiên bị bệnh? Trạng thái tinh thần của ông ấy bây giờ có liên quan gì đến vấn đề linh lực biến mất không?” “Tiểu thư Sakurai, ngài hiện tại là truyền nhân duy nhất của gia tộc Jinguji, xin hỏi sau này ở giới xem bói có tính toán gì không?” “Tiểu thư Sakurai.
30 “Bầu trời sao vào đêm mùa thu hóa ra lại đẹp như vậy. ” Sakurai ngồi ở bên cạnh Jinguji Masato, chỉ vào phía xa xa trên bầu trời nói: “Ông nội, ông xem kìa, ngôi sao đó thật là sáng.
31 Hắn mở mắt ra, tay chạm vào tấm thảm đỏ dưới thân, cảm giác mềm mại ấm áp làm cho trí nhớ chậm rãi khôi phục. Bên ngoài mơ hồ có tiếng sấm vang lên, hai bên huyệt Thái Dương vì rượu kích thích mà đau nhức, hắn xoa xoa trán cố ngồi dậy,cô gái trong bức tranh trên tường đối diện mỉm cười với hắn, cơ thể thật của cô ta giờ phút này lại nằm ngửa trên mặt đất, thân thể cuộn thành một đường cong cổ quái, đồng tử mờ mịt hờ hững trừng mắt hướng lên trên trần nhà.
32 “Chủ tịch, đi chậm một chút, tôi không thoải mái. . . . . . ” Xe đi được một đoạn, Trương Huyền đột nhiên nói. Thấy cậu ta sắc mặt ửng hồng, ngồi ở trên ghế lắc lắc đầu, Niếp Hành Phong vội giảm tốc độ, mở cửa kính xe, hỏi: “Cậu uống rượu có nhiều không? Vừa rồi lúc đi ra không phải vẫn tốt sao, thế nào mà đột nhiên lại khó chịu?” “Hình như khoảng bốn, năm cốc gì đó, tôi cực kỳ ghét uống rượu mạnh, ông nội còn liên tục rót, tôi có thể kiên trì đi ra khỏi cửa đã là kỳ tích.
33 Niếp Hành Phong ở công ty đợi cho đến khi trời tối đen cũng không thấy Trương Huyền trở về, cũng không thấy gửi điện trả lời, anh đành phải một mình về nhà.
34 “Làm càn, lập tức thả người cho chú!” Ngụy Chính Nghĩa vừa mới tiến vào văn phòng cục trưởng, trước mắt liền thấy một cái tiểu lí phi đao – huy hiệu của cục trưởng phóng về phía cậu, may là cậu lủi nhanh, huy hiệu hung hăng giắt ngay trên ván cửa ngay phía sau lưng, Ngụy Chính Nghĩa sợ tới mức rụt cổ, kêu: “Chú Trần.
35 “Thật không ngờ một cô gái tao nhã như vậy mà lại có người cha thô lỗ bá đạo như thế, khó trách cô ấy nói quốc ngữ không được tốt , Lục Thiên An nhất định không cho cô ấy gặp gỡ kết giao với người ngoài.
36 Viện dưỡng lão rất dễ tìm, bà Chu cũng không có bị lẩm cẩm, nhưng mà không may ở chỗ, bà thật sự ‘rất’ có thể nói chuyện, nghe nói bọn họ tới tìm cháu ngoại, liền lải nhải lẩm bẩm nói liên hồi, nói từ khi Diêu Lâm còn nhỏ cho đến khi lên đại học, nói cậu ta có bao nhiêu xui xẻo, nhưng lại cố gắng nổ lực biết bao nhiêu, hồi ký của mấy nhân vật vĩ đại cũng không được kể tỉ mỉ như bà đã kể.
37 Kết quả khám nghiệm tử thi chứng thật hài cốt là Lão Uông, sáng sớm ngày hôm sau Trương Huyền còn đang ăn cơm thì Ngụy Chính Nghĩa gọi điện thoại tới, nói rằng cậu ta đã lấy được lệnh khám xét từ chỗ cục trưởng, chuẩn bị đi đến nhà Lục Thiên An điều tra, hy vọng cậu đi cùng.
38 Khi ăn điểm tâm Ôn Sở Hoa mới lộ diện, chị ta trang điểm cẩn thận, khí sắc thoạt nhìn rất tốt, còn hỏi Niếp Hành Phong ngủ thế nào, Niếp Hành Phong cười khổ đáp lại.
39 Xe thể thao nhanh chóng đi tới biệt thự bên bờ biển. Biệt thự nằm một mình một mặt giáp với vách núi, bên trong không có ánh đèn, giữa trời mưa to trông âm trầm vắng vẻ một cách khác thường.
40 “Niếp tiên sinh, rất xin lỗi, chúng ta đã cố hết sức, xin hãy nén bi thương. ” Lí do thoái thác thực khôi hài, làm cho Niếp Hành Phong nghe mà muốn cười.