141 "Nhưng là. . . . " Nụ cười bên môi Thiên Nguyệt Triệt càng sâu, nhìn ánh mắt khó hiểu của ba người chung quanh, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục nói: "Các ngươi nhìn chân lão nhân gia.
142 Thiên Nguyệt Triệt không lên tiếng, mọi người cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ, trong khoảng thời gian ngắn bốn phía chỉ nghe tiếng hít thở nồng đậm.
143 Trong linh hồn Quang Minh còn cất giấu dòng máu hắc ám sao? Bạch y nam tử thú vị nhìn một màn này, đúng vậy a, mình cơ hồ quên, ở nơi này, hắn là nhi tử của Ám Dạ chi chủ, hiển nhiên có thể thừa kế dòng máu của y.
144 Nghe câu hỏi của Thiên Nguyệt Triệt, Đàn sững người một chút: “Chủ tử không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?” Làm sao có thể, ngày hôm qua lúc bọn hắn tìm được chủ tử, chủ tử té xỉu trên đất, toàn thân có rất nhiều vết thương, khóe miệng còn chảy máu tươi.
145 Thị giả nhìn thân hình mảnh mai, có chút tiều tụy của thiếu niên thì đỏ mặt, bởi vì bất kể sắc mặt thiếu niên thế nào cũng khó che đi phong hoa nguyệt mạo.
146 " Đương nhiên không sợ. " Thị giả ưỡng ngực nói, "Cuộc so tài thực thần mười năm cử hành một lần đã khiến bách tính nước ta đưa mắt mong đợi, nếu như có người trong danh sách dự thi xảy ra việc ngoài ý muốn, cuộc so tài thực thần sẽ bị lui đến l0 năm sau, mọi người không thể nào đợi thêm lâu như vậy.
147 " Tại hạ là quản gia nơi này, ra mắt công tử. " Quản gia nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, ánh mắt chợt lóe lên, vậy thiếu niên tuyệt mỹ vô song này chính là tiểu hoàng tử Thiên Nguyệt Triệt trong truyền thuyết sao? Chỉ là một thiếu niên gần mười ba tuổi, tại sao lại có một cỗ uy nghiêm khiến người ta nhìn cũng không dám nhìn.
148 Cho đến khi hai chân quản gia chịu không được nữa loạng choạng té trên mặt đất, đầu gối đụng phải cục đá, đau đớn mới giúp lý trí của hắn đột nhiên quay lại.
149 Còn chưa đi đến chỗ Thổ Kỳ lão nãi nãi, đã nghe tiếng la khóc, nghe thanh âm cũng biết thân thể người nọ thập phần khỏe mạnh. "Lão nãi nãi tựa hồ khóc vô cùng thương tâm.
150 “Tài nấu nướng của đầu bếp kia rất được lòng ta, nhưng hai tháng trước hắn nhận được thư nhà liền vội vàng trở về, mà sau đó ta liền mất tin tức của hắn.
151 Thổ Kỳ Dịch Nhân là một người không an tĩnh được một lúc, trước đó cùng Cốc Thương Quỳnh, Thủy Cách Nhĩ đánh cuộc, kết quả hắn tìm được Thiên Nguyệt Triệt trước, chuyện này khiến hắn cực kỳ vui vẻ, nhưng thật ra hắn không biết là khi đó hai bằng hữu của hắn cố ý nhường hắn.
152 “Khinh Liệt ngu dốt, thỉnh công tử nói rõ. ” Hồi Giác Khinh Liệt làm bộ khó hiểu: “Lúc trước nghe quản gia nói, Khinh Liệt đã để quản gia chạy tới những vùng gần đô thành tìm, nếu có tin tức quản gia sẽ lập tức phái người tới đây, bất quá người của Hồi Giác gia có hạn, cho nên…” Nhanh như vậy đã phái người ra ngoài tìm? Thiên Nguyệt Triệt không rõ, trong lòng một tia nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vậy thì phiền toái Hồi Giác thiếu gia.
153 Theo thanh âm, Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, người đến là nam tử thân hình cao lớn, nhưng là… Tầm mắt đánh giá dừng lại trên đầu nam tử: “Ngươi là đạo sĩ?” Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới hình như tám năm trước hắn cũng biết một đạo sĩ.
154 "Đó cũng không phải là quái vật gì, mà là Kim đồng nhân lưu lại sau cuộc đại chiến giữa thần ma. " Tin tức Thụy Miện nói ra đúng là kinh thiên động địa.
155 "Tối hôm qua Thiên Nguyệt công tử không cảm ứng được thuộc tính của cỗ lực lượng này cũng bình thường. " Thụy Miện nghĩ một lát nói tiếp: "Bản thân đồng nhân là vật chính nghĩa, mặc dù bị ma tính lây, nhưng lực lượng chính nghĩa trên người cũng không biến mất toàn bộ, cho nên hai cỗ lực lượng chạm nhau khiến công tử không cảm ứng được.
156 Chờ Liệt La Đặc lần nữa tỉnh lại đã là chuyện ba ngày sau. Cố hết sức mở mắt, ngắm nhìn bốn phía, là gian phòng quen thuộc nhưng cũng xa lạ, giật giật thân thể, cảm giác giống như xe ngựa đè qua, toàn thân đau nhức.
157 Bị động tác của Thiên Nguyệt Triệt làm sợ hết hồn, nhìn gương mặt hoàn mỹ trong gang tấc, ma ma đã nhiều tuổi cũng phải đỏ mặt. "Ân?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, nhìn ma ma đỏ mắt, hắn đương nhiên không nghĩ tới động tác của mình khiến ma ma trở lại lòng của thiếu nữ: "Trả lời bổn điện hạ.
158 Tiểu súc sinh? Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, nhưng chỉ một lát, sau đó nheo mắt lại: "Ái phi là Trữ quý phi của Mạn La đế quốc, sao lại cùng súc sinh so đo, huống chi trong cung có súc sinh nào không biết tốt xấu không cho ái phi mặt mũi.
159 Đụng chạm nhẹ như hồng mao, lửa nóng nổi lên trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt, phân thân còn non nớt từ từ ngẩng đầu lên, tựa hồ có chút thẹn thùng. Thật kỳ quái, tại sao trong mộng lại có cảm giác thiết thực như vậy, cực kỳ giống ngày trước khi rời cung.
160 Đau, toàn thân đều đau. Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt tuấn mỹ đang ngủ say của nam nhân, đau đớn do cử động, Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ khẽ động khóe miệng.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 16