181 Ngươi không muốn chết, không phải sao? Thanh âm trầm thấp của nam nhân liên tục quanh quẩn bên tai, nàng muốn mở miệng, nhưng phảng phất có thứ gì đó chặn ngang cổ họng.
182 Mặc dù ở Mạn La đế quốc, bốn mùa như mùa xuân, nhưng đến tháng sáu thì khí trời vẫn nóng lên rất nhiều. Trong Mạn La các, cây anh đào đã đến thời kỳ hưng thịnh, từng đợt mùi thơm ngát xông vào mũi, so với ngày xưa càng nồng đậm hơn, giúp tâm tình buồn bực mấy ngày qua của Thiên Nguyệt Triệt phá lệ mà vui vẻ.
183 Hài lòng gật gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt mặc ngoại y màu bạc, kết hợp với đai lưng, ủng ngắn màu đen, nhưng ánh mắt thì không có cách nào biến thành màu đen, cũng không phải không có cách, chẳng qua là dùng sức mạnh của thánh linh châu thì quá trêu chọc pháp sư có tu vi ma pháp cao.
184 Ra khỏi hắc điếm, lại đi đến một điếm vô cùng huyên náo, hóa ra điếm này tổ chức võ đài, song song hạ tiền đánh cuợc. Bởi vì đại lục này phổ biến là ma pháp, cho nên trên võ đài liền có quy định, không được sử dụng ma pháp, nếu không, với trình độ ma pháp của hai người, nhìn một cái có thể phân được thắng bại, hơn nữa lực sát thương của ma pháp cũng quá lớn.
185 "Đều nói lời đồn luôn có ba phần suy đoán, ngươi biết rất nhiều. " Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt mang theo toan tính, trêu ghẹo nhìn Địch Trạch. "Ha ha. .
186 Người tới Thiên Nguyệt Triệt không xa lạ gì, thậm chí là quá quen thuộc, nhưng Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực cũng quen thuộc vô cùng. Một thân hắc y, không cao lớn giống Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực, nhưng đồng dạng thon dài, mắt phượng mỹ lệ liếc về phía Thiên Nguyệt Triệt, dừng lại một chút, sau đó ưu nhã bước vào.
187 Đối với việc thiếu niên nói lời thô tục, Thiên Nguyệt Thần chỉ nhíu mày, không mở miệng, nhưng trên trán biểu hiện sự chán ghét tương đối rõ ràng, Thiên Nguyệt Triệt dùng chân đá đá y, ý bảo y thu liễm một chút.
188 Nghe nói, 300 năm trước, Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng quyết đấu sinh tử trên đỉnh Linh Sơn, quyết đấu 3 ngày 3 đêm, nếu linh lực không gây ra chấn động mãnh liệt, e là không ai phát hiện bọn họ.
189 Ân. . . Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ long sàng hoa lệ truyền ra, sau đó là cái chân dài trắng nõn từ trong chăn duỗi ra, tiếp theo ra một cánh tay trắng nõn, cuối cùng là cái đầu thủy phấn vươn ra.
190 Toàn thân đen sì, giống như than, đây chẳng lẽ là sủng vật tiểu điện hạ mới thu? Có kẻ can đảm mở to mắt nhìn, muốn nhìn xem nó kỳ quái ở chỗ nào, có kẻ nhát gan cúi đầu, nhưng không che dấu được lòng hiếu kỳ.
191 Qua chừng hai giờ, người nào đó nhàm chán cực độ, chân đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn đi đến Ngự thư phòng. Thị vệ ở ngự thư phòng hiển nhiên không cản hắn.
192 Vào tế ti tháp, Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn đỏ bừng mặt. "Bối Đức Nhĩ tham kiến bệ hạ, tham kiến tiểu điện hạ. " Nam tử khom lưng, thanh âm hòa nhã. Thiên Nguyệt Thần đi tới chủ vị tại trường tháp, ngồi xuống, Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong lòng y: "Đây là Đại tế ti Bối Đức Nhĩ, hắn là ai, tế ti biết rõ.
193 Nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt, nét mặt Thư phi dần dần hiện lên lo lắng, nhưng chỉ một lát, nàng lại lễ nghi hướng phía thị vệ: "Xin phiền thông báo bệ hạ, nói bổn cung cầu kiến.
194 Lời tiên đoán của tế ti được giải đáp, còn lại cũng là chuẩn bị hành lý, sắp xếp hành trình đến hiệp hội ma pháp, đương nhiên không cần Thiên Nguyệt Triệt lo lắng, đã có Thiên Nguyệt Thần một tay an bài.
195 Một tháng sau, Thiên Nguyệt Thần sắp xếp tốt chuyện triều đình, liền dẫn Thiên Nguyệt Triệt xuất cung. Năm tuấn mã kéo xe ngựa đơn giản mà sang quý, người trước người sau không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người.
196 Sau khi nghe gia đình kia kể chuyện, ngày thứ hai nhóm người Thiên Nguyệt Thần tới Kiền Đức thành, Kiền Đức thành cách Nam Giang thành hai ngày đường, mà chuyến này nhóm người Thiên Nguyệt Thần lại bí mật xuất cung, cho nên không quan viên nào trong thành biết được.
197 Thiên Nguyệt Thần không mở miệng, Minh Nhị nói: "Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ. " Nói cách khác, hôm nay, chuyện này, chủ tử nhà hắn chắc chắn quản.
198 Thiên Nguyệt Triệt bật cười, đùa giỡn Nặc Kiệt thực thú vị: "Nặc Kiệt, ngươi là đại hồng nhân bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng sợ ngươi đến đó bị người ta nhận ra thân phận, hí sẽ không còn thú vị, cho nên phụ hoàng mới để Minh Nhất đi lần nữa.
199 Hôm sau Trên đường rời khỏi Kiền Đức thành tới Nam Giang thành, "Phụ hoàng, ngươi để Địch Trạch trấn giữ Kiền Đức thành, sao còn bảo Liệt La Đặc ở lại với hắn?" Thiên Nguyệt Triệt không vừa lòng, Liệt La Đặc là vấn đề dân sinh của hắn a.
200 Minh Tam Minh Tứ nhìn nhau, ngã tư đường không một bóng người, gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, cuốn theo tro bụi trên mặt đất, có vẻ tiêu điều. "Minh Tam, bên kia có một lão nhân gia, đi xem một chút.