21 Các vị giang hồ hào kiệt nhất nhất cùng Bảo Ðịnh Ðế làm lễ tương kiến: Mã Ngũ Ðức và Tả Tử Mục tỏ ra rất mực khiêm cung, đặc biệt là Liễu Cung Hư TầnNguyên Tôn vẫn giữ thái độ kiêu kỳ.
22 Những hào kiệt có mặt tại đây đều đã nghe tiếng "Truy hồn thủ Quá Ngạn Chi". Tuệ Thuyền hòa thượng và Kim Ðại Bằng đã từng gặp mặt Quá mấy lần. Quần hùng nghe tin Quá đến đều răm rắp rời khỏi chỗ ngồi theo Ðoàn Chính Thuần ra đón.
23 Ðoàn Dự nghe Thôi Bách Kế kể tới đây, trong bụng nhẩm tính: "thằng nhỏ 12,13 tuổi mà Huỳnh Mi tăng gặp cách đây bốn mươi ba năm với thanh niên ThôiBách Kế gặp trước đây mười tám năm không thể là một người vì thằng nhỏ kia tới ngày đó đã lớn tuổi hơn nhiều".
24 Bảo Ðịnh Ðế hỏi:-À này! Thạch đạo huynh! Có phải 28 người đó đã đích xác chết về phép Nhất Dương Chỉ không?Thạch Thanh Tử hỏi lại:-Phép Nhất Dương Chỉ giết người một cách rất Vương đạo.
25 Bảo Ðịnh Ðế vừa nói xong, Thiên Tham hoà thượng cướp lời vội đáp:-Nếu theo phương pháp khôn ngoan của Khô Vinh đại sư vừa nói thì ngươi đã tự hiểu cả rồi, chỉ cần nhớ thêm phép kiếm nữa là xong.
26 Sáu đường bạch tuyến đó lại tới trước mặt bọn Thiên Nhân cách chừng ba thước tức khắc ngừng lại không chuyển động nữa. Mọi người thấy thế đều kinh dị.
27 Cưu Ma Trí nghe Ðoàn Dự ngâm thơ, cười lạt nói:-Chết đến gáy mà mi vẫn còn khoái lắm nhỉ. Vài bữa nữa rồi xuống âm cung mà ngâm thơ vịnh phú vớ Diêm Vương.
28 Tôn Tam đáp:-Muốn động đến di thể lão gia tiểu nhân ư? Ha ha! Cái đó thì đừng hòng. Cưu MaTrí nói:-Tôi với Mộ Dung tiên sinh vốn là chỗ tri giao, nên tôi chỉ cốt đến viếng mộ thôi, ngoài ra không có ý gì khác, quản gia bất tất phải đa nghi?Tôn Tam vẫn cương quyết đáp:-Thực ra việc này tiểu nhân không thể tự chủ được.
29 A Châu hát đi hát lại ba lần câu:Gió heo sông Dịch lạnh lùngRa đi tráng sĩ còn mong đâu về?Ðoàn Dự nhìn đoá hoa nhỏ cài bên món tóc mai nàng lúc nào cũng động rung rinh, đôi môi tươi thắm biến thành lợt lạt, chàng sực nhớ ra lẩm bẩm một mình:-"Phải rồi! A Châu sở dĩ hát đi hát lại hai câu thơ này là nhủ ta làm cái việc Kinh Kha hành thích Tần Thuỷ Hoàng.
30 Vương phu nhân nói:-Gã này vô lễ. Trước hết chặt chân gã rồi sẽ móc mắt và cắt lưỡi gã đi. Một ả thị nữ cao lớn, nước da ngăm ngă m khom lưng đáp:-Xin vâng!Ðoàn Dự lo thầm: "họ làm thế này thì giết mình đi còn hơn".
31 Ðoàn Dự tuy nghe nàng bình luận võ công nhưng nàng muốn nói thế nào thì nói,và tai nọ rồi lại ra tai kia, chàng chẳng cần biết thế võ có đúng hay không, chỉ dán cặp mắt vào đôi mày thưa thớt cùng cặp môi son của nàng chứ không để ý gì đến võ nghệ.
32 Bình má má đưa ngón tay ra ấn vào nút cơ quan tự động đã giữ chặt Vương Ngọc Yến tiểu thư nhưng cơ quan này vẫn trơ ra đó, không nhúc nhích tý nào. Ðoàn Dự cả giận hỏi:-Mi không chịu tha tiểu thư phải không?Bình má má vẻ mặt sầu khổ đáp:-Tôi kiệ t lực mất rồi.
33 Lờ i Vương Ngọc Yến nói với Chử Bảo Côn, người ngoài cố nhiên không hiểu mà chính Chử Bảo Côn bóp óc cũng không nghĩ ra. Còn những lời biện giải của nàng: "Những nhân vật võ lâm trong người có thương tích là việc thông thường,như cơm bữa.
34 Tư Mã Lâm tuy nóng lòng báo thù cha nhưng không phải là một hạng dũng phu mán mọi, gã đắn đo: "nếu muốn giết thằng chó má Chử Bảo Côn này, trước hết ta phải ngăn ngừa con nhãi kia chỉ điểm võ công cho y".