121 Lúc chân Cố Trường Khanh sắp khỏi, Từ Khôn có tìm cô một lần, bà gửi cho cô một trang web. Cố Trường Khanh xem kĩ, là về đồ trang điểm của hãng mỹ phẩm Eleanor của Mỹ.
122 Giám đốc Giang là người phụ nữ hơn 30 tuổi, tóc cắt ngắn, váy công sở đơn giản, trang điểm thanh nhã, tất cả bộc lộ ra được rằng cô là một người khôn khéo, có năng lực và chuyên nghiệp.
123 – Đây là cách anh nói?Cố Trường Khanh nhìn trang web dạy nấu ăn, khóc không ra nước mắt. Phùng Tước nhìn cô một cái:– Tự tay làm càng thể hiện được thành ý của em, dù sao không thể tìm ra đồ ở nơi này thì thành ý do chính tay em làm sẽ bù lại được hương vị.
124 Đến giờ hẹn, Cố Trường Khanh và giám đốc Giang cùng đi gặp Jacklyn. Với việc của Hoa Tư và mạng lưới tiêu thụ qua Internet của Hoa Tư, giám đốc Giang hiểu rõ hơn Cố Trường Khanh.
125 Một mình Cố Trường Khanh bước vào một cửa hàng Nhật ở trung tâm Manhattan. Cô không cho Phùng Tước biết cuộc hẹn này bởi vì cô không muốn anh đi theo, không biết để anh biết nội dung nói chuyện của bọn họ.
126 Jason bồi thường cho cửa hàng xong, ra ngoài thấy Hoàng Thao đã lên xe. Jason bước vội hai bước, lên xe ngồi bên cạnh Hoàng Thao. Người lái xe da trắng khởi động máy, Jason nhìn Hoàng Thao một cái rồi nhỏ giọng hỏi:– Đại thiếu, giờ đi đâu?– Đến cao ốc XX, tôi muốn tự mình đi gặp Jacklyn.
127 Nhân lúc đám người nước ngoài đều đang kinh hãi lùi về phía sau, Phùng Tước chậm rãi lùi đến bên Cố Trường Khanh, hai người dựa lưng vào nhau, chăm chú nhìn xung quanh.
128 Hoàng Thao từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy gáy vẫn rất đau, anh rên rỉ một tiếng, muốn vươn tay qua sờ nhưng hoảng sợ phát hiện ra mình đã bị trói nghiến lại.
129 Thời gian cứ thế trôi đi. Phía Phùng Tước chẳng có chút tin tức nào, Cố Trường Khanh không gọi điện thoại qua mà Phùng Tước cũng chẳng gọi đến. Đây đúng là kết quả cô muốn nhưng mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, cô đứng bên lan can nhìn bầu trời đầy ánh sao, luôn bất giác hoảng hốt.
130 Triệu Chân Chân nghĩ Cố Trường Khanh không tin, kéo kéo tay cô:– Mắt thấy là thật nhất, cậu đi theo mình, mình chứng minh cho cậu thấy, tránh cho cậu lại nghĩ mình đang lừa cậu.
131 Tennis là môn thể thao rất tuyệt vời, mầm mống ở Pháp, sinh ra ở Anh rồi thịnh hành ở Mỹ. Nước Mỹ có 3 triệu người chơi tennis, có thể thấy người Mỹ rất ưa chuộng môn thể thao này.
132 Arce cầm điện thoại nằm ở ngoài ban công, gió đêm thổi lên mái tóc của anh, anh nhìn về phương xa, ánh mắt vô cùng dịu dàng. – Johnny, giờ anh đang có chút chuyện, chờ thêm thời gian nữa thì sẽ đến thăm em.
133 Phùng Tước ngồi xuống khán đài rồi bắt đầu tìm bóng dáng Cố Trường Khanh. Anh đảo mắt nhìn quanh, rất nhanh đã nhìn thấy cô. Cô đang cùng mọi người khởi động, lần đầu tiên anh thấy cô chơi tennis.
134 Cuối cùng, Cố Trường Khanh thắng liền hai trận, toàn thắng. Sau khi kết thúc trận đấu, hai người bắt tay ở bên lưới, Elena ủ rũ nhưng vẫn nói:– Chúc mừng bạn!– Cảm ơn!Cô ra khỏi sân đấu, tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều vây quanh cô, huấn luyện viên là người đầu tiên xông lên ôm chầm lấy cô, hưng phấn đến độ muốn nhấc bổng cô lên vậy.
135 Thời tiết cuối thu mát mẻ, trời cao không một gợn mây. Bên ngoài sân tennis là thảm cỏ lớn, hai bên trồng những cây ngô đồng cao ngất, cành lá xum xuê.
136 Ăn tối xong, Phùng Tước chở Cố Trường Khanh về trường học. Hai người cùng đi lại qua đêm ở bên ngoài sẽ khiến người ta nghi ngờ. – Anh Phùng Tước, anh đừng tới tìm em, bị Triệu Chân Chân nhìn ra manh mối gì, nói cho Khưu Uyển Di rồi bà ấy điều tra anh thì cũng không phải là chuyện hay ho gì.
137 Ánh mắt Cố Trường Khanh trong suốt, đơn thuần như thể đang nói đến chân lý nào đó vậy. Nhìn vào mắt cô, Arce chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Ánh mắt trong veo của cô như kim nhọn đâm vào tim Arce.
138 Catherine không ngờ Cố Trường Khanh bình thường trông dịu dàng mềm mại nhưng giờ lại có thái độ mạnh mẽ như vậy, cô nàng vốn nghĩ Cố Trường Khanh sẽ dễ đối phó như Triệu Chân Chân, không ngờ những lời Cố Trường Khanh nói ra lại ép mình gắt gao, mình lại không thể tìm được lý do để phản bác lại bởi vì những lời Cố Trường Khanh nói rất có đạo lý, cha Catherine sẽ không ủng hộ cô làm loạn, lần trước chuyện Triệu Chân Chân đã khiến cha không vui, lần này lại gây rối nữa chỉ sợ cha sẽ tức giận, chưa biết chừng còn cắt tiền tiêu vặt của mình! Đây chính là hình phạt rất nghiêm trọng.
139 Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa trong phòng khách nhà Phùng Tước, trên bàn là tư liệu về Arce. Phùng Tước thở dài:– Thường nghe người ta nói, người đáng giận tất có chỗ đáng thương, những lời này thì ra cũng không phải không có đạo lý.
140 Tất cả những chuyện này bảo cô phải nói thế nào với anh đây? Làm sao để anh hiểu?Lòng Cố Trường Khanh rất khó chịu, cô rất mong được Phùng Tước ủng hộ, thấu hiểu nhưng lại không thể nói hết ra được, chẳng những vì chuyện tái sinh anh không thể tin mà bởi vì… bởi vì…Bảo cô phải nói với anh thế nào về những ngày tháng u ám đã qua, đó là những điều ngay cả cô cũng không dám đối mặt, cô không muốn để anh biết.
 
    Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50