41 Ngày hôm sau đi làm, tất cả đều bình thường. Đương lúc đổi nước và cho cá phong thủy ăn trong phòng anh làm việc thì anh đã đến. Tôi cảm thấy kỳ lạ, chưa từng thấy anh đi làm sớm như vậy.
42 Ai nói người có họa phúc sớm chiều? TMD, thật là đúng. Lúc bất trắc đến luôn không hề lên tiếng chào hỏi. (TMD=DCM)Con đường dưới lầu nhà tôi là đường cái tên Anh Hoa, lúc tôi trở về là mười giờ tối, cũng không trễ lắm.
43 Lúc đến bệnh viện đã có bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng đang chờ sẵn. Nhìn thấy Tần Tấn ôm tôi đến, vẻ mặt anh ta hơi kỳ lạ, nhìn tôi một cái, cuối cùng bảo y tá trực đêm nhanh đẩy tôi vào phòng phẫu thuật.
44 Đã muộn lắm rồi mà anh vẫn ở đây, tôi hơi mất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, ý bảo: Anh không đi à? Anh chỉ cười cười, thuận đà leo lên giường nằm cạnh tôi.
45 Tôi ở bệnh viện hai tuần, gần như là mọc nấm cả lên. Cuối cùng lão đại đến đón tôi về…. khụ, nhà anh. Tất cả vật dùng hàng ngày đều có đủ. Buổi chiều anh đi ra ngoài, tôi lại vào trò chơi theo thói quen.
46 Tôi không dám chơi quá lâu, vết thương giữa bụng vẫn còn đau lâm râm, nói chuyện với Vô Thường bảo anh ta tìm Chiến Minh đề nghị hợp bang. Thật ra thì hai thế lực còn sống đều ngày càng khó khăn, căn bản là đối địch với thế lực mạnh nhất toàn khu đúng là không dễ chịu gì.
47 [Thế lực thượng thư] Mộc Tương Phi: Tôi sắp danh sách đội ngũ và địa điểm cho chúng ta. Mọi người làm ơn nhớ kỹ đội trưởng của mình, một khi lên phải gửi yêu cầu đến đội trưởng, đánh chung với đội.
48 Thật ra thì vết thương đã hoàn toàn lành rồi. Trần Cánh nói bây giờ tôi đã mạnh như trâu, cũng không cần tái khám nữa. Mỗi ngày tôi đều ở nhà lão đại, ăn không ngồi rồi.
49 “Lão đại” Tôi cố gắng nịnh nọt một chút: “Chúng ta có thể về chưa?”Anh vắt chéo hai chân, tư thế tao nhã khuấy cà phê: “Có thể, chờ em ăn xong rồi về.
50 Ở nhà mẹ già thường xuyên làm chút bánh ngọt, bình thường tôi cũng xem bà làm, hôm nay thử tay nghề cũng không tệ lắm. Vừa đặt vào lò nướng, coi như là việc lớn đã xong.
51 Sáng sớm tỉnh lại phát hiện anh còn ở bên cạnh, tôi hơi kỳ lạ đẩy anh: “Lão đại, anh phải đi làm. ”Anh nắm tay của tôi kéo vào lòng, mơ màng nói: “Hôm nay thứ bảy.
52 Lúc Tần Tấn gạt ra đám người đi vào cứu tôi, tôi gần như muốn nhào vào lòng anh. Sau đó mọi người lại thay đổi mục tiêu, quay sang tấn công Tần Tấn. Tần Tấn rất quyết đoán chỉ vào một con ngựa màu đen, cao lớn, mắt to: “Con này là của ai?”Một ông chủ ngựa ở phía ngoài lập tức chui vào: “Của tôi, của tôi, ông chủ ông thật có ánh mắt…” Tần Tất xua xua tay ngăn lời của ông ta, mấy người chủ ngựa nhìn thấy không có thể bán được lại trở về tấn công Trần Nhiên.
53 Buổi tối trở về Thấm Viên Xuân đã hơn tám giờ, lão đại và Trần Nhiên đi cất ngựa, còn tôi thì chẳng còn chút sức lực nào cả. Ở chung phòng với Uông Lỗi, tôi nằm trên giường, anh ta đã sớm gào thét nói không chịu được cả người mồ hôi, ôm một đống đồ lớn vào phòng tắm.
54 Ngày hôm sau thời tiết không tốt, mưa to liên tục trút xuống từng trận, Uông Lỗi hỏi ông chủ mưa dầm mấy ngày không ai đến thì dựa vào cái gì để kiếm sống? Ông chủ đề nghị bọn tôi đi qua sảnh tiếp theo coi biểu diễn, tôi thích thú hỏi biểu diễn những gì, ông vỗ đùi: “Cái gì cũng có biểu diễn.
55 Buổi trưa bị lão đại kiên quyết kéo đi ăn cơm, đầy trong đầu tôi đều là cái gùi trong trò chơi. Anh gắp một miếng đậu hủ trái cây đến, sau đó dùng đầu ngón tay gõ lên đầu tôi một cái: “Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”Cả bàn chỉ nghe thấy tiếng của Uông Lỗi cái này không tệ, cái kia không tệ.
56 Hệ thống: Đội trưởng chia khuyên tai Long Thải cho Mộc Tương Phi. Thật sự cầm được đồ trong tay, tôi cũng cảm thấy không vui vẻ bao nhiêu, tôi thật là vừa dối trá vừa ngoan cố.
57 Thật ra Ngưng Hương Viên không có cảnh sắc gì đặc biệt, chỉ là tôi thích đóa hoa khổng lồ kia thôi. Cánh hoa màu hồng xòe ra, cưỡi ngựa đi lên đó luôn có ảo giác như chìm trong biển hoa.
58 Lúc lão đại về đã bốn giờ, tôi kì kèo không chịu rời giường: “Lão đại, em cảm thấy chúng ta vạch kế hoạch…”Anh không để ý đến tôi đang đấu tranh giãy chết, cương quyết kéo tôi lên: “Trên đường có thể vạch kế hoạch, vẫn kịp mà.
59 Tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, mẹ già cũng không ở trong phòng sách, bà ngồi trên ghế salon, mặc bộ đồ ngủ màu trắng khiến thoạt nhìn cả người rất trang nhã.
60 Một mình ngồi ngây người trên ghế salon, phát hiện lão đại mang rất nhiều đồ ăn vặt đến đây, cho nên tôi kéo một túi đến xem. Kỳ lạ là tôi không hề lo lắng rằng anh không qua được ải mẹ tôi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 79