21 Tôi thề tôi không phải giận dỗi, tôi vẫn cho rằng tôi là người tỉnh táo. Buổi tối vào dã đội (Khụ, bình thường chúng tôi xem người không quen là dã nhân, cho nên vào đội với dã nhân kêu là dã đội), chọn phó bản Kiến Mộc, nhưng tiếc rằng mấy người đó trang bị không tốt, đánh được một nửa tôi đã phát hiện mình chết không dậy nổi, phí sửa chữa trang bị thật là đắt!Nói lời xin lỗi rời khỏi Kiến Mộc, đụng phải Sinh Tử Vô Thường đang ung dung dạo chơi.
22 Đúng là có gì đó không ổn, kỹ năng đời sống của tôi là đào đá quý và kim loại, chính là làm trang sức. Cách đây không lâu làm ra một bộ Ngọc Ôn Nhu treo giá 180J, kết quả là bị người ta mua nhanh chóng.
23 Ngày hôm sau đi làm, sửa sang lại lịch trình của Tần Tấn, in ra giấy đặt dưới đồ chặn giấy bằng pha lê trên bàn làm việc của anh, thay nước chậu hoa và tưới dịch dinh dưỡng xong thì Chị Phượng chịu trách nhiệm làm vệ sinh trong công ty cũng đã đến.
24 Một nhóm mười hai người, Tần Tấn, Trần Nhiên, Uông Lỗi và mấy vị đại thần phòng thị trường, quản lý nhà hàng cũng quen thuộc vội dẫn đến phòng bao. Hiện tại tôi rất ít tham dự mấy bữa tiệc thương nghiệp hóa này.
25 May là xe vẫn còn, tôi chưa từng phát hiện được hóa ra nhìn thấy anh lại khiến cho người ta vui vẻ như vậy. “Lão… lão đại…” Tôi kêu từng chữ lắp bắp, không có cách nào, tôi đang thở hổn hễn mà: “Nhìn thấy anh không sao thật tốt quá, thật tốt quá…”Vậy mà anh không để ý đến tôi, gục trên tay lái ngủ thiếp đi….
26 Tôi nửa dìu chú chó to lớn vào phòng ngủ của tôi. Lão đại, hôm nay có lời cho anh, ngay cả thằng em họ của tôi đến đây cũng phải ngủ ghế salon đó. “Nào, ngoan, nằm xuống đi.
27 Buổi sáng khiếp sợ uy quyền của Tần Tấn, không ai dám đến hỏi này nọ lung tung. Xế chiều sau khi anh đi ra ngoài thì cuộc sống tôi không được thoải mái nữa.
28 Một người đứng ở núi Tiên Âm hóng gió, cuối cùng Tội Phạm cũng ở đây, vẫn là trang bị thích khách màu đen gọn gàng. Hắn đang đứng ở đình nghỉ chân trên đỉnh núi, dường như NPC Diệu Âm đang nhìn hắn.
29 Buổi sáng mới vừa ngồi xuống, tôi lấy kế hoạch công việc hôm nay dán bên góc dưới màn hình máy tính. Anh đến rất sớm, không biết có phải trong lòng có vấn đề hay không, cuối cùng tôi không nhịn được đưa mắt liếc nhìn phương hướng kia, vừa lén nhìn vừa nói thầm trong bụng, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
30 Tôi thật sự không có tinh lực để dẫn hắn đi phó bản 24 nữa, nói với hắn là ngày mai đi. Hắn nói được, lại nói thêm một câu hiếm hoi: Cô muốn thoát à?Tôi thản nhiên nói tôi tìm chỗ ngồi chút đã.
31 Lúc chạy đến cửa nam, người đã đông nghịt. Tôi nghĩ không ra tình trạng thế này làm sao đánh được. Kênh phụ cận là một màn hỗn loạn, chữ nhảy lên rất nhanh.
32 Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Đến đây, để bổn cung quỳ xuống hành lễ với anh một chút. [Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: *Cười*, cô biết tìm được tôi ở đâu mà.
33 Buổi chiều là đại hội tổng kết sáu tháng của toàn công ty, cả ngày tôi đều rất bận, thái hậu và thái thượng hoàng trong truyền thuật cũng từ Đài Loan xa xôi đến đây.
34 [Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Thật ra thì MM em có thể ở lại, tên thật dễ nghe, làm bà xã của anh nhe?…Câu nói kế tiếp trộn lẫn sự cợt nhã và hèn hạ, tôi không chỉ có thất vọng.
35 Tôi chưa từng vào bãi đậu xe vào giờ này, theo thật sát phía sau anh. Bước chân anh rất lớn, một bước bằng hai bước của tôi. Một hồi lâu dường như cuối cùng phát hiện được tôi đang cố hết sức mới đi chậm lại chờ tôi.
36 Dừng xe xong, tôi đi lên lầu với anh, trong thang máy không có một bóng người. Anh im lặng một hồi lâu, lúc thang máy mở ra anh đột ngột nói: “Quan hệ của anh và Thi Lạc Y không phải như em nghĩ.
37 Lúc hắn xuất hiện trong phó bản, toàn thân vẫn là trang bị thích khách, cánh màu đỏ sau lưng tỏa sáng như mộng ảo. Trong tổ đội bỗng yên tĩnh lại. [Tổ đội] Tội Phạm: Mở đi.
38 Nếu như nói lúc này tôi vẫn không nhìn ra được có gì đó mờ ám… Vậy thật sự là tôi đang giả vờ ngây thơ rồi. Xét thấy giả ngây thơ sẽ bị người dắt mũi, tôi quyết định vẫn hỏi rõ ra.
39 “Đang nghĩ gì?” Giọng của anh vang lên bên tai, tôi mới phát hiện ra tôi đã ngây người thật lâu. Tôi mỉm cười với anh một cái, nói không có gì. Anh vỗ vỗ đầu tôi, chỉ chỉ về phía cửa: “Được rồi, đi ngủ đi.
40 Buổi chiều đi ra ngoài shopping với mẹ già, ánh mắt của bà luôn luôn vô cùng chính xác, hơn nữa trả giá rất lợi hại. Mỗi một lần tôi ở bên cạnh đều không chen lời được.