1 Màn đêm rũ xuống,ánh trăng chiếu cửa sổ,phủ hậu viện lộng lẫy yên lặng như tờ,chỉ nghe được phu canh gõ mõ điểm canh quanh quẩn trong không gian.
Một thiếu niên ăn mặc sang trọng nhẹ nhàng đi vào gian phòng vắng vẻ trong góc,khẽ khép cửa lại.
2 Ninh Đan Hi bất ngờ tấn công kéo đầu hắn xuống,đem đôi môi nóng bỏng đỏ thắm nhanh chóng phủ lên môi hắn,ngăn chặn những lời hắn sắp nói ra khỏi chuyện, đầu lưỡi dịu dàng ngây ngô lại dũng cảm thâm nhập vào trong môi trêu ghẹo ngọn lửa trong người hắn.
3 ” Không,ta không có hối hận,”Thấy hắn rơi nước mắt,Thần Hằng không khỏi đau lòng ôm hắn vào ngực,dưới tình thế cấp bách nhất thời nói ra tình cảm chôn dấu trong lòng đã lâu,” Không biết bao nhiêu lần ta nằm mộng đẹp mơ ta cùng thiếu gia mây mưa lưỡng tình tương duyệt,nhưng khi tỉnh lại luôn tan như bọt xà phòng,ta chưa bao giờ hy vọng xa vời muốn cảnh mơ trở thành sự thật,bởi vì ngài đối với ta mà nói như ngọn núi cao,chỉ có thể nhìn chứ không leo lên được,ta làm sao không biết tự lượng sức mình muốn có ngài,trăm triệu lần không nghĩ đến có một ngày ta tỉnh lại,ngài lại nằm trong ngực ta,bảo ta sao không hoài nghi đây có phải một giấc mộng!”
” Thật sao?” Ninh Đan Hi đem mặt chôn đầu hõm cổ hắn,rầu rĩ lên tiếng hỏi,khóe miệng lén nở một nụ cười,còn không bắt được hắn nói ra lời thật lòng sao!” Mới vừa rồi tất cả việc xảy ra không phải là một giấc mộng,nhìn giường đệm xốc xếch,vết máu loang lổ,chính là bằng chứng ta và đệ giao hoan,lòng cùng thân thể đều cho đệ,nhưng đệ lại xin lỗi ta,hỏi ta sao không tan nát cõi lòng.
4 ” Thật xin lỗi,Thần Hằng, ta đã tới chậm!” Ninh Đan Hi tiện tay đóng cửa lại,xoay người đi về phía hắn,” Ngươi nhất định đã chờ rất lâu?”
” Không quan trọng,mặc kệ trễ thế nào ta vẫn đợi,bởi vì ta biết ngươi nhất định sẽ đến,” Thần Hằng dịu dàng nói,”Ngươi đến trễ như vậy, phải có chuyện làm trễ nãi?”
“Ừm!” Ninh Đan Hi từ trong lòng lấy ra một túi hương thủy lam sắc thủ công tinh tế,”Ngày hôm trước ta theo phụ thân đến miếu bái thần,thuận đường xin một bùa bình an cho ngươi,để cho ngươi mang theo bên mình,ta đặc biệc thêu bùa may mắn vào bên trong túi thơm,làm cả đêm không nghĩ mới hoàn thành,cho nên mới đến trễ.
5 Nhìn Ninh lão gia tức giận không nhẹ,Thần Hằng thầm nghĩ tình thế nghiêm trọng,cho nên vội vàng rời khỏi người Ninh Đan Hi,bối rối lấy y phục rơi trên mặt đất,một cái đắp cho Ninh Đan Hi,một tay khác cầm lấy mặc vào,trong lúc vội vàng ngay cả nút áo cũng gài không tốt.
6 “Ta không ăn,ông đem đi đi!”
Tổng quản nhìn thoáng qua món ăn trước đó bị gạt qua một bên,thì biết hắn một miếng cũng không ăn,không khỏi thở dài một hơi.
7 Thần trí hốt hoảng Thần Hằng mơ màng bỗng dưng nghe có người nói chuyện,hắn chậm rãi mở mắt ra,trong phòng bóng tối bao phủ phát hiện ngoài cửa nơi ánh trăng rọi vào có bóng người di động không rõ là ai, ai ở bên ngoài?
Hắn miễn cưỡng nâng thân hình bị thương mình lên,lảo đảo nhào đến phía trước cửa sổ,chỉ thấy Ninh Đan Hi đứng cách xa hắn mấy bước,phủ một thân áo bào trắng, quỳ gối vẻ mặt nghiêm túc trước người Ninh lão gia,không ngừng dập đầu tạ tội.
8 Thần trí hốt hoảng Thần Hằng mơ màng bỗng dưng nghe có người nói chuyện,hắn chậm rãi mở mắt ra,trong phòng bóng tối bao phủ phát hiện ngoài cửa nơi ánh trăng rọi vào có bóng người di động không rõ là ai, ai ở bên ngoài?
Hắn miễn cưỡng nâng thân hình bị thương mình lên,lảo đảo nhào đến phía trước cửa sổ,chỉ thấy Ninh Đan Hi đứng cách xa hắn mấy bước,phủ một thân áo bào trắng, quỳ gối vẻ mặt nghiêm túc trước người Ninh lão gia,không ngừng dập đầu tạ tội.
9 “Thư Cần đã sớm ngủ say,chỉ có Vân Nương nửa đêm tỉnh ngủ đi vào trong bếp uống chút nước,khi đi qua thư phòng nhìn thấy bên trong còn ánh nến nên biết tướng công đang xử lý công sự,liền thuận đường bưng bát cháo gà lại đây.
10 ” Thật ngạc nhiên,Ninh đại thiếu gia lại có ngày cầu xin người khác!” Thanh âm chưa dứt bình phong đã bị dùng sức đẩy ra,lộ ra giường lớn hoa lệ,một nam nhân người trần truồng đang ôm một nữ tử xinh đẹp cũng giống như mình,nữa người dưới đang kết hợp chặt chẽ hiện ra trước mặt Ninh Đan Hi.
11 ” Nếu ngươi không chịu hầu hạ ta,ta chỉ đành tìm tôn phu nhân thay thế,ta tin vì trượng phu nàng nhất định nguyện ý hy sinh,không biết hương vị thân thể của nàng có tốt giống như ngươi không?”
Ninh Đan Hi xoay mình nổi lên một trận lửa giận,hắn mạnh bắt lấy cánh tay Long Khiếu Thiên,”Ngài dám động vào một cọng lông của Vân muội,ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngài!”
” Lớn mật!”Long Khiếu Thiên nghe hắn gọi thê tử mình thân mật,lại vì bảo hộ nàng mà giận giữ với hắn,trong lòng nhất thời đầy ngập đố kị thiêu đốt đôi mắt đỏ ngầu,lý tính hoàn toàn biến mất,hắn giơ tay lên quăng y một bạt tai.
12 Ninh Đan Hi nhìn món ăn phong phú trên bàn làm như không thấy,lạnh như băng nói:”Không cần,thê nhi của ta còn ở trong phủ chờ ta trở về, cáo từ!”Hắn dùng tay vịn mép giường đứng dậy,sải bước đi về phía trước,muốn nhanh chóng rời khỏi nơi làm cho hắn đau khổ.
13 Sắc trời dần dần trở nên trắng bệch,Ninh Đan Hi vô tri vô giác tỉnh lại,chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa,cả người nóng như bị lửa thiêu,hai gò nóng rần,hắn cứng rắn khởi động thân thể muốn đứng dậy thay y phục,nhưng đứng không vững lảo đảo ngã xuống giường.
14 Ninh Đan Hi sắc mặt trắng bệch,hắn lần nữa diễn trò vạch trần vết sẹo cũ trước mặt đứa con cùng Vân Muội,đến tột cùng hắn muốn làm gì?” Vân muội,muội đưa Thư Cần ra ngoài trước,ta có lời muốn nói riêng với Vương gia!” Hắn bình tĩnh quyết tâm muốn hỏi rõ ràng với Long Khiếu Thiên,mặc kệ người kia muốn gì,hắn cũng không để Lý Vân Nương cùng đứa con bị liên lụy.
15 Nghe hắn nói thật lòng tổng quản tin là thật,không khỏi cảm động,” Ta còn nghĩ Vương gia thủy chung cánh trong lòng chuyện mười năm trước đến nỗi hận Ninh phủ cùng thiếu gia,không thể tưởng được ngài chẳng những không truy cứu còn rất mực quan tâm thiếu gia,lão gia trên trời có linh thiêng nhất định cảm thấy vui mừng.
16 “Bộ dạng này của ngươi giống như cá chết,bảo ta làm sao hưng phấn?”Long Khiếu Thiên xoay mặt lại,từ trong ngực lấy ra một bình thuốc lộng lẫy. ”Ta có biện pháp để ngươi không thể giữ bình tĩnh!”
” Đó là cái gì?” Ninh Đan Hi lộ ra ánh mắt phòng bị nhìn thẳng vào bình thuốc trên tay hắn.
17 Ninh Đan Hi cắn răng tiếp nhận hắn đâm sâu vào,đau đớn khi kết hợp nữa người dưới lần nữa nhắc nhở hắn bị Long Khiếu Thiên xâm phạm,trong lúc hoảng hốt hắn cảm giác ngứa ngáy càng thêm mãnh liệt giống như bị cây gỗ đụng vào hết sức căng thẳng,không thể ức chế cuốn lấy dục vọng của Long Khiếu Thiên.
18 ” Ngươi dám tranh luận với ta!” Long Khiếu Thiên trên mặt một trận cuồng nộ,hay cho câu đê tiện thị sủng!”Ta xem ngươi nóng lòng chạy trở về là vì không muốn để thê tử ngươi nghi ngờ?Sợ nàng biết tướng công hàng đêm thân mật cùng nàng đến vương phủ đảm đương thị sủng của ta,mỗi ngày đều phải bị ta phủ trên người giống kỹ nữ mở ra chân đón ta tiến vào!”
Hắn không phát giác khi hắn chất vấn y sợ thê tử hoài nghi trên mặt tràn ngập ghen tuông,chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh Ninh Đan Hi vội vả chạy về phủ để gặp Lý Vân Nương ân ân ái ái,hắn hỏa khí công tâm khó thể chịu được.
19 Hắn còn chú ý từ ngày Ninh Đan Hi đồng ý đến vương phủ thị tẩm tới nay chưa từng thấy qua hắn tươi cười,nhưng thân thể càng ngày càng gầy,sắc mặt càng ngày càng tiều tụy.
20 Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh trí sang trọng trước mắt,thẳng đến thị vệ nhắc nhở hắn Vương gia đang ở đình nghỉ mát chờ hắn,hắn mới hồi phục tinh thần sải bước đi về phía đình.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 11