21 Oanh --Một tiếng nổ thật lớn tại tiểu Thập Vạn Đại Sơn vang lên. Đan Thần cùng Luyện Hư ngẩn người nhìn về phía trước. Chỉ thấy, Lôi Cương hai tay cầm Hư Kiếm, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất, mà phía trước mũi kiếm là một khe to, ước chừng dài năm thước, rộng hai thước.
22 Hai mắt Lôi Cương ngưng trọng nhìn gai độc trên người Độc Chu đang tới càng lúc càng gần. Thân thể hắn đột nhiên xoay chuyển, nhảy lên cao một trượng, đồng thời gầm lên một tiếng: "Khai Thiên thức thứ nhất!!"Cảm nhận được một kiếm của Lôi Cương gây ra uy hiếp chí mạng, Độc Chu lập tức thu lại gai độc, tám chân không ngừng di động, muốn tránh thoát một kích này của Lôi Cương.
23 - Đánh!Luyện Hư gầm lên một tiếng. Trong tay gã xuất hiện một quả cầu màu vàng kim ném thẳng vào hai mắt của con thú khổng lồ. Đan Thần vọt lên cao chừng một trượng, linh kiếm trong tay chém về phía con thú.
24 Đan Thần gật gật đầu. Luyện Hư nhìn Lôi Cương một lúc rồi mới nói:- Ngươi cẩn thận một chút. Liễm Tức đan chỉ có tác dụng một giờ, ngươi không được đi mà phải chạy.
25 - Ngươi!U Thiên nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng hang động, trong mắt hết sức lo âu. Cảm nhận được ngọn lửa của Thú vương phun tới, trong mắt của U Thiên bắn ra sát khí, hừ lạnh nói:- Ngươi đã muốn tìm chết thì đừng trách ta.
26 Lôi Cương hôn mê cũng đã ba ngày. Trong ba ngày đó, Luyện Hư và Đan Thần hết sức lo lắng. - Đan Thần! Chẳng phải ngươi nói là hắn chỉ bị kiệt sức thôi sao? Tại sao Lôi Cương vẫn chưa tỉnh lại?Luyện Hư nhìn Lôi Cương đang hôn mê mà nói.
27 Lục Thanh nhìn quả trứng đen, miếng sắt và tấm da thú trên mặt đất. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ nói:- Dùng giới chỉ như thế nào?- Ngươi dùng tâm thần bao phủ thứ mà mình muốn thu rồi nghĩ tới giới chỉ là được.
28 - Tiểu huynh đệ. Nhìn đám thượng đẳng linh khí kia xem. Ngươi là Cương Tu giả? Thanh kiếm của ngươi quá to, nhìn không tiêu sái. Ngươi nhìn thanh khinh kiếm này của lão phu đó chính là thượng phẩm linh kiếm, có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của thiếu nữ.
29 Lôi Cương ra khỏi trung tâm giao dịch liền đi thẳng tới quầy bán hàng của người áo đen kia. Đi tới nơi, Lôi Cương chợt nhận thấy chỗ của người áo đen có đầy ngời vây xung quanh.
30 Ánh mắt của Lâm Đinh ngưng trọng. Y biết nếu như mình không đuổi theo thì không hay. Trên đường đi, Lâm Đinh phát hiện đã tới gần phạm vi thế lực của Kiếm Cương môn.
31 Lôi Cương vội vàng lùi lại, gương mặt của hắn không ngờ hơi giật giật. Làn da màu cổ đồng hơi đỏ nhìn có chút buồn cười. - Ngươi nhìn đủ chưa?Thiếu nữ đột nhiên mở mắt, âm thanh trong trẻo tuy nhiên lại có một thứ cao quý lạnh lùng mà người khác không thể chạm vào, giống như là nữ thần băng tuyết.
32 Tông môn của Kiếm Cương môn nói một cách chuẩn xác thì nằm ở trên một ngọn núi lớn. Từ chân núi cho tới đỉnh núi, Kiếm Cương môn có hình dạng của một cái kim tự tháp, được chia thành từng tầng, từng tầng một cho tới tận đỉnh núi.
33 "Oành. . . " Lôi Cương đột nhiên lùi lại vài bước rồi dùng bả vai lao mạnh vào vách đá. Bị Lôi Cương oanh kích, vách đá xuất hiện mấy vết nứt. Sau một lát, đá vụn rơi hết xuống đất liền xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay.
34 - Hừ. . . tại sao ta không thể ở đây?Tử Vận nhìn Lôi Cương chằm chằm mà nói. Tử Vận không biết rằng lúc này mặc dù bản thân vẫn có vẻ lạnh như băng nhưng lại không có cảm giác khiến cho người khác phải cách xa ngàn dặm.
35 Nơi khoảng trống rộng lớn trên tầng thứ ba của Kiếm Cương môn chiếm diện tích chừng một mẫu. Nơi đây được đệ tử của Kiếm Cương môn gọi là Thí Luyện đài.
36 Dường như được tiếng nhắc nhở làm cho thức tỉnh, màu đỏ trong mắt Kiếm Thổ từ từ biến mất. Gã thở ra một hơi, nhìn Lôi Cương với ánh mắt phức tạp rồi ngồi xuống.
37 Lúc này, Kiếm Thần và Mộc Vân đều hôn mê. Cú va chạm kia được vượt qua phạm vi của Cương Sư thiên cấp khiến cho cả hai người cùng bị trọng thương. Sau khi rót một tia sáng màu xanh vào trong cơ thể hai người, ánh mắt Thiết Chiến ngưng trọng, trầm giọng nói:- Trận chiến này, Kiếm Thần thắng.
38 Tử Vận đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn xuyên qua đám đệ tử, ánh mắt do dự nhìn Lôi Cương. Hai tay nàng nắm chặt, thân mình run nhẹ. Đôi lông mi cao vút liên tục run rẩy.
39 Lôi Cương ăn một lúc rồi lại liếc trộm Tử Vận mà nói:- Ngươi thực sự không ăn? Hương vị của nó rất ngon. Tử Vận nhìn lên trời rồi chậm rãi nhìn khuôn mặt của Lôi Cương.
40 Có những điều khiến cho người ta cảm động giống như là trong ngày tuyết rơi được người ta đưa cho bếp than ấm, lúc ngươi nghèo khó được người giúp đỡ.