21 Sau khi gặp hai mẹ con kia trên đường, cả người cô cứ len lỏi một cảm xúc đau đớn khó tả. Nó như cây kim nhỏ cứ đâm vào tâm can của cô, khiến cô muốn nghẹt thở, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng không thể nào thoát ra được.
22 Buổi trưa hôm nay, khi vừa bước vào nhà hàng đó, Thanh Khanh đã bị thu hút bởi bóng dáng quen thuộc kia.
Dự định là lại gần xem cô như thế nào thì bắt gặp nụ cười tươi đến nhức mắt của Minh Lâm.
23 Thanh Khanh vui vẻ cầm trên tay phần cháo cá của nhà hàng gần đó, chắc hẳn cô sẽ vui lắm. Tưởng tượng ra nụ cười của cô thì cậu lại bất giác nở một nụ cười nhẹ.
24 Thanh Khanh đứng ngồi không yên, hai mắt cứ hướng vào trong phòng bệnh.
Lúc nãy đã có một bác sĩ nữ vào trong chữa trị cho Gia Ngọc.
-Thế nào rồi?- Vừa thấy vị bác sĩ kia đi ra, Minh Lâm đã hỏi ngay.
25 Tia nắng sáng ấm áp tràn vào trong phòng khiến mọi thứ trong phòng sáng bừng lên.
Gia Ngọc nheo mắt lại nhìn xung quanh, nhớ lại chuyện tối qua, cô lại cảm thấy thắc mắc.
26 Gia Ngọc tỉnh lại thì thấy trời đã sáng rõ, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, cô ngồi bật dậy.
Đã 12 giờ rồi, không ngờ hôm nay lại ngủ nhiều đến vậy.
27 Vừa mới sáng sớm, Thanh Khanh đã chuẩn bị để ra ngoài, trước khi đi, cậu nhẹ nhàng bước vào phòng Gia Ngọc.
Cô vẫn còn đang ngủ, dáng ngủ của cô rất an ổn, tựa như một thiên thần.
28 Gia Ngọc kiễng chân lên lấy lọ mật ong ở trên kệ, hôm trước hình như cô đẩy hơi sau vào trong nên bây giờ với mãi vẫn không tới.
Bỗng nhiên, phía đắng sau, có một thân hình vững vàng áp vào phía sau lưng cô, ngay sau đó là lọ mật ong được đặt trên bệ bếp.
29 Gia Ngọc đang ngồi ghi chép một số tài liệu thì nghe thây có tiếng xôn xao bèn ngẩng đầu lên nhìn.
-Tổng giám đốc. - Phương Mai cúi đầu chào.
Không biết tổng giám đốc đến đây làm gì? Gia Ngọc vẫn cúi đầu không ngẩng lên.
30 Nghe thấy tiếng mở cửa, Gia Ngọc vội cởi tạp dề đi ra phòng khách.
-Anh đã về rồi à? Hôm nay có vẻ ban quản trị họp hơi muộn nhỉ?- Cô đem áo cùng cặp tài liệu để ngay ngắn trên ghế.
31 Gia Ngọc ngồi ở bàn làm việc, chăm chú sắp xếp các tập tài liệu.
Thanh Khanh đã đi công tác cùng Phương Mai, bây giờ trong phòng làm việc chỉ có mọt mình cô ngồi đây.
32 Gia Ngọc ngồi im lặng đối diện với bố Thanh Khanh, từ lúc gọi đồ ăn đến bây giờ, cả hai vẫn im lặng như vậy. Cô cảm thấy rất ngột ngạt nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
33 -Chào chú. - Gia Ngọc cúi đầu chào lịch sự.
-Đây là…- Người đàn ông trung niên ngạc nhiên nhìn Gia Ngọc đang đứng sau vợ mình.
-À, đây là Gia Ngọc.
34 Sau bữa tối, khi đã tiễn các vị khách về, bà dẫn cô đến một căn phòng nhỏ trong nhà.
-Đây là phòng của con gái cô lúc trước, cháu ở tạm vậy.
-Không sao đâu ạ, đã làm phiền cô nhiều như vậy rồi.
35 Gia Ngọc rời giường khi mặt trời chỉ vừa ló dạng, nhìn ánh bình minh chỉ mới bừng lên nhè nhẹ bên ngoài cửa sổ, một cảm giác khoan khoái dâng lên trong lòng.
36 Nơi mà Minh Lâm đưa cô tới lại là khu vui chơi.
-Anh xem em là con nít hay sao mà lại đưa em đến đây. - Cô nhìn ra ngoài, vẫn ngồi bất động trên xe.
37 -Lần sau, nếu đã sợ thì không cần vào nữa. - Minh Lâm đưa chai nước suối cho cô.
-Ai… ai bảo em sợ.
-Cả người bây giờ còn run lẩy bẩy mà còn mạnh miệng.
38 -Công việc chiều nay như thế nào?- Thanh Khanh hỏi Phương Mai.
-Chiều này giám đốc có một cuộc họp tại chi nhánh ạ.
-Chỉ có thế thôi sao?
Phương Mai lật lại tờ giấy đang cầm trên tay một chút rồi gật đầu.
39 Nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vội vàng vàng phủi bụi trên áo, chạy ra ngoài mở cửa.
Chỉ có điều, khi ra đến cổng lớn, cô thoáng chut ngập ngừng lẫn bối rối.
40 -Hôm nay sao lại hẹn anh ra đây?- Minh Lâm ngồi xuống phía đối diện với cô.
-Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn anh về những gì anh đã giúp em trong thời gian qua thôi ạ.