1 Chương 01 "Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi trường đời. Nín nín đi con, ngủ ngủ đi con.
2 Chương 02 - Kha Thi ! Bạn đang làm gì đó ? Im lặng. - Kha Thi ! Bạn. . . Sơn Du ngồi xuống bên cô bạn đã quen trong những ngày hè. - Tại sao bạn lại kóc ? Ai đã ăn hiếp bạn ? Nói cho Du nghe đi.
3 Chương 03 - Chị Bo ới ơi !Sơn Tuệ gọi lớn hơn nữa :- Chị Bo !Sơn Du từ trên nhánh mận nhảy xuống, trợn mắt :- ê! Ai ày lôi cái tên cúng cơm của tao ra vậy? Đã thế, còn gọi lớn nữa.
4 Sơn Du che miệng :- Không có anh Khoa ở đây, tao mới nói nhạ Nhiều lúc nhìn nó giống "pê" dễ sợ. Lúc nào cũng chơi với con gái. - Vậy mà thiếu anh Khoa, nhóm mình buồn đó.
5 Chương 04 - Hồng Thắm này ! Biệt danh "bà ngoại", ai đặt ày vậy?- Còn ai vào đây nữa. - Nhưng tao thấy gọi bà ngoại hay đấy. Để coi nhóm mình hầu như đều có biệt danh hết phải không ? Anh Khoa là con trai cưng rồi, Mỹ Hạnh là má Hai, Nguyệt Nhật là công chúa Nhật Bản, mày là bà ngoại, Kim Quy là mẹ Hậu Giang, Hữu Quý là phát xít.
6 Chương 05 Cô bé quay lưng bỏ đi thì bị gọi giật lại. - Lâm Sơn Du !Sơn Du quay lại, mắt mở to :- Ông. . . Người đàn ông gỡ cặp kính trên gương mặt ra :- Cô bé còn nhận ra tôi không ? Sơn Du lẩm bẩm :- Phi Cường.
7 Chương 06 Hắt hơi linn mấy cái, Thiên Dung cố bụm miệng lại nhưng bà Mỹ Thường đã quay lại chăm chú nhìn cô :- Có phải con vừa hắt hơi đó không Thiên Dung ?Thiên Dung chối biến :- Dạ, đâu có.
8 Chương 07 - Anh nè ! Tính sao đây về chuyện hôn nhân của Sơn Dủ Em nghe nói bà cụ có lẽ không chịu đựng được nỗi đau đớn. ông Hữu Điền rít thuốc :- Còn anh chị bên ấy tính như thế nào? - Họ muốn hai đứa đính hôn trước khi bà cụ đưa vào phòng mổ.
9 Chương 08 Hồng Thắm mỉm cười :- Hai bác đã tha thứ rồi, và không hề giận nữa. Sơn Du tròn mắt :- Sao mày biết ?span>- Đó là bí mật. Sơn Du tủm tỉm :- Hỏi thật nhạ Tao tao nhớ không lầm, lúc trước mày ghét Phi Cường và còn phá phách anh ta nữa.
10 Chương 09 Vừa Bước bào nhà, Hợp Phố giật mình khi thấy ông Sử đang huyên thuyên với ba mẹ cô và anh Đạt. Cô chưa kịp gật đầu, ông ta đã ồ lên :- May quá.
11 Chương 10 - Cậu Hai ! Cô Thi Cẩm tìm cậu. Phi Cường nhăn nhó :- Trời ơi ! Người mình không muốn gặp lại gặp hoài như thế này. - Gì mà nhăn nhó thế tổng giám đốc ? Bô phu nhân bỏ quên ngài à ?Phi Cường sửa lại tư thế ngồi :- Em tìm anh có việc gì ?Thi Cẩm nghiêng đầu :- Bộ có việc, mới tìm anh sao? Phi cường ! em nhớ anh lắm.
12 p> Thi Cẩm mím môi :- Anh không yêu em. Vậy sao lúc trước anh tốt với em ?- Thi Cẩm ! em nên suy nghĩ một chút đi. Họ tốt với mình chưa chắc là tình yêu.
13 Chương 11 Các bạn lục đục ra cửa. Anh Khoa đếm từng người, kêu lên : - Ủa ! còn thiếu hai. - Là Hồng Thắm và Sơn Du. - Sao hai người đó không đi?- Sơn Du ngủ, nên Hồng Thắm phải ởi lại với nó.
14 Chương 12 Nằm dài trên thảm cỏ xanh, Sơn Du thở dốc :- Mệt thật đó. Phi Cường ngồi xuống kế bên :- Em cũng dẻo dai thật. Làm anh theo muốn đứt hơi luôn.
15 Chương kết - Mời bác sĩ vào. Bác sĩ Trình hỏi :- Cậu gặp tôi gấp như vậy, chắc là có chuyện quan trọng ?- Phải. Bác sĩ ! nhờ ông khám bệnh ột người.