1 Chương 1: Thằng Miệng Đàn Bà
Chào! Tớ là Nguyễn Bảo Hân. 17t. Đang công tác tại lớp 11a1 THPT Nguyễn Huệ. Gia cảnh cũng thuộc dạng có của ăn của để.
2 Hả? Cái gì cơ?
Ộp pa là trai già?
-Thằng nhóc kia chú bảo ai già hả? Anh đây mới 20t thôi đấy anh mà già thì chả ai dám trẻ đâu. Mà ai cho chú đấm anh hả? HẢ?
-Hân, anh ta là ai?
-Là.
3 Ra chơi rồi là ra chơi rồi!
-Hân mày rên bài gì đi tao nghe mày.
-Thư. Nghe xong đừng xin chữ kí nhá tao ngại!
-Con hâm rên đi bà ngoại.
-Hân hát đi tớ ghi âm về tối nghe!
-E hèm.
4 Kết rồi thì nói lẹ lẹ lên cho người ta còn về ăn cơm. Nhanh lên đi ông ngoại con sắp bị quái vật hút máu giết chết rồi đây này.
-Cậu làm người yêu tớ nhé Khánh!
-Cảm ơn tình cảm cậu đã dành cho tôi nhưng tôi thích người khác mất rồi.
5 Đáng ra là ngày mai tớ mới ra chương cơ nhưng hôm nay là chủ nhật, mai phải đi học nên ra luôn. À lịch đăng thì cũng không cố định đâu khoảng 5 ngày 1 chương, nếu nhanh thì hai hoặc ba ngày, chậm thì cả tuần.
6 Sao mà điên thế không biết. Có cái tên cũng quên.
Làm sao bây giờ không nhớ nổi tên mình nữa rồi. Trời ơi hôm nay ra ngoài bước chân nào trước xui thế.
7 Như cái đầu đề ý. Đây không phải chuyện của tớ đâu. Đây là chuyện của nhỏ Nhi và bà chị Lan đấu nhau tranh giành zoai đẹp nhưng trong đó cũng có sự góp mặt của tờ ơ tơ sắc tớ.
8 Chắc chắn ngày cá tháng tư được lập ra để mọi người được hưởng thụ cái cảm giác này đây mà.
Tớ ngoác mồm ra cười như con chốn trại. Tên kia thì mặt nhăn mày nhó như là bị tụt lực chiến.
9 Nghỉ ngơi một chút rồi đi ngủ. Lúc dải nệm. Thì 6 mắt nhìn nhau. Làm thế nào bây giờ nhỉ? Có mỗi hai cái nệm, trời là cuối thu rồi nên đêm cũng hơi lạnh không nệm chăn là ngủ không ngon, tớ thề với các cậu là nhỏ cố tình không mang nệm.
10 Chả biết ăn ngủ thế nào mà sáng hôm sau dậy, thấy tay thì rất ấm chân thì gác lên vật rất là êm. Đang mải mê suy luận thì. . .
-Hân dậy rồi à?
Ể, giọng này nghe quen quen nha, ớ là giọng của hắn mà.
11
Hehe. Vì bị bỏ trong rừng với hơi mệt nên tớ được miễn không phải làm gì cả. Ngồi một góc xem chúng nó xếp củi. Hắn vừa bê chỗ củi của mình vừa bê giúp củi cho nhỏ Nhi, nhìn mà phát ghét.
12
Ăn uống xong.
-Muốn nói gì thì nói đi. - Tớ
-Theo tớ đi- Hắn.
Ờ theo thì theo. Sợ chắc.
Hắn dẫn tớ đến khu vui chơi giả trí. Rồi kéo tớ chơi hết cái nọ đến cái kia.
13
-Gì? - Hắn quay ra nhìn nhỏ Nhi.
-Tại sao mày lại yêu nó mà không yêu tao? - Nhi nghiêm túc.
-Mày quản được tao yêu ai à? - Hắn cũng nghiêm túc không kém.
14 -Hân ơi đồ ăn này. - Khánh đưa đồ ăn cho tớ. Khánh không phải người xấu đâu.
-Chiều nay đi chơi nha Khánh!- Tớ nhìn hắn.
-Ok.
Cứ như vậy. Ăn, học, chơi, yêu và kiểm tra.
15 -Khánh ơi Khánh ơi. - Tớ cười gọi hắn.
-Nói- Giở chiêu lạnh lùng boy hửm?
-Làm bài tập hộ tao- Tớ nói mà hắn cứ cắm mặt vào điện thoại.
-Cũng có não cũng có tay như người khác.
16 -Nó lì giống tôi.
Khánh khựng tay lại. Giọng nói này nghe quen ghê. Tớ quay ra xem ai mà có giọng giống. . .
-Ộp pa!!!- Là ộp pa tớ đó. Có cả các anh chị trong quán nữa.
17 Tớ và Thư phì cười. Hai bé này rất có khiếu hài hước. Muốn cưới vợ hơn mình mười mấy tuổi lận, haizz chắc lại do phim hàn đây mà!
-Hứ. Dì còn lâu mới làm vợ Ổi.
18 Con Thư tự nhiên đập bốp một phát vào đầu tớ rồi nhả ra câu chán ngoét: Bớt mơ mộng hão huyền đi con. Học thì chả đâu vào với đâu mà đòi thương hiệu game.
19 Ăn xong thì ộp pa đi rửa bát. Tớ và Thư ra xem tivi chính xác là xem Cô nàng mạnh mẽ Do Bong Soon. Park Hyung Sik soái ca lòng em. Đúng là chỉ có phim mới hoàn hảo như vậy.
20 Hôm nay. Tớ là sinh viên đại học chính thức. Trưởng thành rồi không còn trẻ nghé trẩu trẩu nữa. Nhìn ngôi trường này lại nghĩ không ngờ mình lại thi vào được.
Thể loại: Khoa Huyễn, Xuyên Không, Truyện Teen
Số chương: 11