1 Em yêu hỡi,
Thiên thần yêu bằng tình yêu thánh thiện,
Nhưng kẻ phàm phu lại mê đắm bóng hồng trần.
Báu vật nào chẳng đáng được khát khao,
Nên anh quyết đoạt lấy em, dành làm gia bảo.
2 Juana bước vào tư thất của Duquesa một mình, và trong những khoảnh khắc đầu tiên đó là tất cả những gì nàng quan tâm đến; nếu nàng phải chịu đựng ánh mắt chỉ trích và cái miệng nói không ngừng nghỉ của bác Tia lâu thêm nữa, chắc nàng sẽ thét lên mất.
3 Chọn y phục mặc vào buổi sáng để đi diện kiến đấng phu quân tương lai của nàng là cách bày tỏ lòng phản kháng vô vọng lần cuối cùng. Bộ áo của nàng – giản dị may bằng lụa taffeta đen không trang trí gì ngoại trừ được viền bằng một dải hẹp kết hột đá đen tuyền chung quanh cổ và gấu áo – là bộ áo nàng mặc trong lúc cư tang mẹ, giờ đây đã chật chội.
4 Khắp nơi trong Madrid và xa hơn thế nữa người ta đồn đại rằng công tước de Madina de las Torres là người thích sống đời ẩn dật. Họ kháo nhau rằng ông chỉ quan tâm đến các lãnh địa ông hiếm khi thăm viếng, và tòa thư viện của mình, nghe đồn là sánh ngang với thư viện của Nhà Vua.
5 Juana chậm chạp thức giấc, không tài nào hiểu được cái giấc ngủ say bất thường này hay vì sao chân tay nàng lại quá nặng nề, thần trí nàng uể oải váng vất mơ màng.
6 Bầu không khí giữa những người sống trong castillo đã thay đổi trong bữa ăn tối hôm đó. Mặt ngoài thì dường như là vì họ tham dự tiệc mừng đính hôn của công tước de Valenzuela nhưng thật ra chuyến viếng thăm đột ngột của nhân vật lớn tuổi, ít nói từ Madrid đã khơi lên sự cảnh giác cho toàn thể quần thần, và khiến cho không khí vui vẻ của buổi tiệc trở nên ngượng ngùng miễn cưỡng.
7 Trong một lúc lâu Juana vẫn đứng lặng yên, tay bám chặt người chàng như muốn đoan chắc người đứng trước mặt nàng là Jaime bằng xương bằng thịt.
“Jaime,” nàng khẽ gọi tên chàng, rồi cuối cùng ngẩng mặt lên, “Một lần nữa em tin là có phép lạ trên đời.
8 Juana toan phản đối, nhưng rốt cuộc lại yên lặng. Tâm trí nàng sôi sục nửa muốn phủ nhận, nửa khiếp đảm muốn cự tuyệt cái giả thuyết trâng tráo của Tristán, nhưng không hiểu vì lẽ nào những lời lẽ căm phẫn không thoát ra khỏi môi nàng.
9 Juana cảm thấy an toàn, ngầy ngật, người như đang trong trạng thái lơ lửng nửa ngủ nửa thức, nơi mà bản năng lên tiếng thay cho lý trí. Đã lâu lắm nàng mới có lại cảm giác nằm trên giường thật bình yên như thể cái thế lực ghê gớm nào đó từng đe dọa nàng đã biến mất một cách thần kỳ.
10 “Ngừng lại! Ta nói là ngừng lại!”
Đang gật gà ngủ, tiếng kêu của Jaime khiến Juana giật mình choàng tỉnh, trong một lúc tâm trí nàng hãy còn mơ màng chưa nhận thức được anh đang nói gì.
11 Khi cách thị trấn còn khá xa những khách du hành đã nghe được những âm thanh ăn chơi tưng bừng náo nhiệt phát ra từ đó, và Juana đã vô tình gò cương lại.
12 Juana đã ổn định cuộc sống của nàng trong nhà Armendariz thật dễ dàng nhanh chóng đến độ nàng cũng lấy làm ngạc nhiên với chính mình. Sau một tuần lễ chỉ có Luis đối xử với nàng như thể Juana là chị lớn của mấy cậu con trai ông, còn đối với Elisabeta vấn đề nàng không hề biết lo toan việc nhà chỉ là chuyện đùa vui.
13 Đứa con gái thật là phiền toái khi cứ khăng khăng muốn viết thư cho chủ nhà trước trong thị trấn, Dona thầm nghĩ khi bà để Juana ngồi một mình viết thư, thư gửi đến chỗ nhà đó chắc không có gì đáng lo ngại cả.
14 “Rất vui được gặp cô, senorita Armendariz. ” Tristán nói với giọng thoáng âm hưởng ngoại quốc đã phá hỏng tiếng Tây Ban Nha lưu loát của chàng, dù chiếc miệng sẹo tươi cười, đôi mắt ấy trông nghiêm khắc giá lạnh.
15 Dona Jerónima để người hầu giúp mình mặc bộ áo màu hồng mới tinh, mụ đứng yên trong lúc Sanchia thắt dây cài chiếc áo chẽn và sắp xếp cánh tay áo, kéo lớp tay áo bên trong qua những đường xẻ trên chỗ tay áo phồng bên ngoài bằng sa màu bạc.
16 Tâm trí Felipe Tristán đang bận bịu khi chàng rời khỏi Plaza Mayor và hướng đến tư thất của conde Molina, nếu không chàng đã phát hiện được mình đang bị theo dõi.
17 “T-tên khổng lồ. Nhìn xem, t-tên khổng lồ kìa. Mấy tên quái vật rời khỏi phố cả tháng rồi mà, ông bạn!”
Có ai đó huých vai Tristán khiến chàng lảo đảo, bắp thịt bên chiếc chân lành nhói lên phản đối.
18 Về sau Juana không thể nào nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên với Placido, nàng chỉ còn nhớ nổi mỗi họ của ông ta. Tâm trí nàng chỉ có thể gợi lại ấn tượng mờ nhạt về người đàn ông có tạng người thấp, rắn rỏi, cứ đứng giám sát nàng từng li từng tí trong lúc nàng săn sóc Tristán và càu nhàu cả tràng dài, mỗi câu chỉ độc một từ.
19 Khi nghe tiếng đá rơi rào rạo trên sườn đồi gần đấy, Juana chỉ mơ hồ nghĩ ngợi phải mất bao lâu nữa tiếng rung chuyển của đoàn xe la đang vượt ngang kia mới lắng xuống.
20 Khi Juana bước vào phòng thì Tristán đang ngồi trên cạnh giường, lưng quay ra cửa. Nàng thấy chàng quay đầu thật nhanh hầu như là đề phòng, rồi tay chàng cử động nhanh như cắt khi chụp lấy một vật nào đó.