261 ÁO KHOÁC EDITOR: DOCKE Đương nhiên ta sẽ không cười nhạo. Tuy ta đã đoán được hắn đánh trúng chỗ nào của người ta, nhưng ta vẫn mím chặt đôi môi, nhịn không mở miệng.
262 BÍ MẬT CÀN KHÔN EDITOR: DOCKE Tiểu Phúc Tử đáp: “Sau khi ta tiến vào Càn Khôn Cung, mới nghe ông nói ra tất cả câu chuyện. Từ đầu đến cuối ông vẫn không hề buông tha ý muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
263 NGHI NGỜ CỦA THIÊN BẢO EDITOR: DOCKE Tám năm sau khi nhóm lão vương gia tráo đổi nàng với đứa con gái mới sinh của một hậu phi cấp thấp trong hoàng cung Đại Lương, bọn họ muốn vị Thiên Bảo công chúa giả này nhận chỉ đạo của bọn họ nên đã phái người đến nói cho nàng biết, xuất thân của nàng không phải là người của hoàng thất.
264 MỎI MỆT EDITOR: DOCKE Ma ma nhìn thấy khuôn mặt kiên định của Thiên Bảo nữ vương có vẻ mệt mỏi, Giả Tuệ Như kia đã ảnh hưởng đến nàng không nhẹ, bà khuyên nhủ: “Bệ hạ, chẳng qua ngài chỉ nhất thời thất thủ, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.
265 CHẬT VẬT EDITOR: DOCKE Nàng quay đầu lại nói: “Ma ma, chẳng lẽ các ngươi cũng tin những lời này?” Nhóm ma ma đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Chúng lão nô tin tưởng thần kỳ…” Đáy lòng nàng lạnh lẽo.
266 TRỐN CHẠY KHÔNG ĐƯỢC EDITOR: DOCKE Lời anh nói vô cùng chính xác. Tuy ta nói là muốn chạy nhưng cũng phải có người giúp một tay mới được chứ. Nếu như không có Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ, ta chẳng khác nào một con chim bị mất đi đôi cánh, rốt cuộc có muốn bay cũng bay không nổi.
267 THANH NHI EDITOR: DOCKE Tác giả có lời: bắt đầu từ chương này, truyện sẽ tiến vào phần chung kết. Nội dung tiếp theo càng thêm phấn khích. Nếu không tin, các bạn cứ đọc tiếp đi.
268 PHỦ THANH HÀ EDITOR: DOCKE Tư Đồ nói: “Chúng ta ở phủ Thanh Hà đã phát hiện một việc rất lạ. Nhi đồng tám, chín tuổi ở đó thường xuyên mất tích. Trong vòng ba tháng, số nạn nhân mất tích đã lên đến hàng trăm người.
269 BẮT ĐẦU EDITOR: DOCKE Trầm Ngư đứng dậy, làm một tư thế vạn phúc rồi lại dịu ngoan cúi đầu trước hắn. Trải qua nửa năm huấn luyện tại Tây Sở, nàng biết rằng bản thân cần phải có tư thế nào mới có thể hấp dẫn được ánh mắt của hắn.
270 TRANH LUẬN EDITOR: DOCKE Kết quả là, sau khi Tề Thụy Lâm hạ triều, nhìn thấy nàng, lửa giận bốc lên đùng đùng. Sau khi cho tất cả mọi người lui ra, trong cơn giận dữ, anh hỏi ta: “Cô ta vì sao lại ở chỗ này?” Ta chậm rì rì nói: “Nàng không ở đây, chẳng lẽ lại ở trong phòng Tiểu Phúc Tử hay quý phủ Tuyên Vương sao?” Tề Thụy Lâm nói: “Chẳng lẽ nàng không biết rằng lai lịch cô ta bất minh, ngay cả trẫm mà cũng không thể điều tra ra nàng xuất thân thế nào hay sao?” Ta cười nói: “Không phải bởi vì lai lịch nàng bất minh, mới có trò vui sao? Nói đi cũng phải nói lại, nếu lai lịch nàng bất minh, vì sao chàng đưa nàng đến chỗ Tiểu Phúc Tử?” Tề Thụy Lâm nén cơn tức giận, nói: “Vị Phúc gia kia của nàng võ công cao như thế, nàng còn sợ cái gì?” Ta nhàn nhạt nói: “Cho nên, chàng mới đem nàng cho Tiểu Phúc Tử, để Tiểu Phúc Tử gánh lấy chuyện phiền toái này?” Tề Thụy Lâm dù bận vẫn ung dung, nói: “Điều đó đương nhiên.
271 LẢI NHẢI EDITOR: DOCKE Lão cha vô cùng khẩn trương. Thân như que trúc của ông ngày nào cũng dán chặt sau lưng ta, miệng cứ lải nhải suốt: “Nha đầu, cẩn thận một chút.
272 CUNG NHÂN EDITOR: DOCKE Khi ta ngẫu nhiên nghe được tin tức này, ngoại trừ lắc đầu cũng chỉ biết lắc đầu, chớp mắt đã quên. Ta nhìn hộp ve mùa đông trên bàn.
273 BẮT CÓC EDITOR: DOCKE Tuyên Vương khẽ cắn môi nói: “Không chỉ như vậy. Thần còn có phát hiện về vụ trẻ con mất tích ở phủ Thanh Hà. Sau khi thần phái người theo dõi lại phát hiện, phần lớn bọn họ sau khi được chuyển đến trấn Lạc Nguyệt thì biến mất.
274 CHIẾC GƯƠNG EDITOR: DOCKE Nàng nghe vậy, lại nở nụ cười. Bên trong tiếng cười tràn đầy vẻ châm chọc, nói: “Xem ra, ngươi vẫn tưởng rằng bản thân còn là hoàng hậu? Ồ, ta lại quên mất, ngươi còn chưa biết mình có bộ dáng gì…” Nàng đắc ý vạn phần, lấy đến một chiếc gương soi đưa cho ta.
275 DỊCH DUNG EDITOR: DOCKE Thiên Bảo nữ vương cũng tự mình dịch dung thành một lão bà bà. Theo như ta thấy, trên mặt nàng có rất nhiều sơ hở: ánh mắt quá sáng, nếp nhăn nông sâu không đồng nhất, gương mặt là một lão bà bà nhưng bàn tay lại trắng nõn mềm mại.
276 TUYỆT SẮC MỸ NỮ EDITOR: DOCKE Nghĩ rằng một lớp áo vẫn còn chưa đủ. Nhìn thấy quần áo rơi rụng trên mặt đất, mặc kệ nó thế nào, toàn bộ đều khoác cả lên mình.
277 LẠC NHẠN EDITOR: DOCKE Đúng lúc này, nàng nghe được ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng cười của tỷ tỷ, vang đến tận mây xanh. Thật bất ngờ, nàng nhìn thấy Tuyên Vương cũng nở nụ cười.
278 ÂN NHÂN EDITOR: DOCKE Lúc đó, Phúc gia đang dứng trên một chiếc thuyền lá nhỏ, tựa như một cành hoa từ trong biển hiện ra. Chiếc thuyền nhỏ dập dềnh lên xống, ẩn như thái sơn, từ đằng trước trôi về phía hắn.
279 CÔNG TỬ CAO QUÝ EDITOR: DOCKE Hắn liếc mắt nhìn mọi người đang nhìn hắn tràn đầy hy vọng kia. Cái liếc mắt này lại khiến Đình Cốc Phong cảm thấy, bất luận là hắn nói gì thì cũng không thể thay đổi được.
280 KHÔNG KHỐNG CHẾ ĐƯỢC EDITOR: DOCKE Ta không kiềm chế được hét toáng lên, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, hai tay cào cấu lung tung: “Ngươi đừng mơ tưởng, đừng hòng được như ý.