21 “Trong đám tội phạm kia, có một tên chạy thoát. ” Viên Tung trầm mặc một hồi lâu, rồi mới nói: “Tôi biết rồi. ” Trở lại bãi huấn luyện, phó tổng huấn luyện viên thấy sắc mặt Viên Tung có chút nghiêm trọng, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?” “Bên Bắc Kinh xảy ra chút chuyện.
22 Buổi tối tan ca, Hạ Diệu xách theo một chai thuốc diệt muỗi đi về nhà. Cậu lau dọn sạch sẽ toàn bộ bức tường bên ngoài bị hắt canh cá và uế vật, rồi lại xịt cả thuốc diệt muỗi.
23 Chẳng mấy chốc, trời thực sự đổ mưa, hơn nữa còn là mưa rền gió dữ. Mặc dù đã đóng cửa sổ nhưng Hạ Diệu vẫn có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Hạt mưa nện lộp độp lên bệ cửa sổ, nện đến lòng Hạ Diệu thất linh bát lạc, nện ra vô số tia lửa nhỏ.
24 Trái tim Hạ Diệu bỗng chốc tóe lửa, cậu vung mạnh một nắm đấm về phía cổ Viên Tung. “Đệch, anh bảo ai lẳng lơ đấy?” Viên Tung thần tốc xòe bàn tay ra, bộp một tiếng đỡ được cú đấm này.
25 Sau hơn mười giây, tên tội phạm đã ngất đi, không còn chút xíu lực phản kháng nào nữa. Trái tim bị siết chặt của Hạ Diệu cuối cùng cũng được thả lỏng thư thái.
26 Đợt đặc huấn trên bãi biển kéo dài hai tuần cuối cùng cũng kết thúc, Viên Tung dẫn đám học viên từ Yên Thai quay về Bắc Kinh. Trước lúc xuất phát, Viên Tung đặc biệt đi mua một chút đặc sản Yên Thai, trong đó lê Lai Dương là món tương đối nổi tiếng.
27 Hạ Diệu tìm được số điện thoại của Viên Tung từ hồ sơ cá nhân trong máy tính, do dự một chút, cuối cùng vẫn bấm số. “Mang chim của anh tới đây tìm tôi.
28 Viên Tung từ bên ngoài trở về, liếc thấy Hạ Diệu đầu tiên, ánh mắt liền trầm xuống. “Đây là tân học viên tôi mới thu nhận hôm nay. ” Thi Thiên Bưu giới thiệu với Viên Tung.
29 Hạ Diệu lướt qua một lượt các phòng làm việc, điền bảng biểu, in dấu tay, thỏa thuận phương án huấn luyện, bởi vì nói quá nhiều nên thường xuyên uống nước.
30 Sáng sớm, Viên Như mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù bước ra từ phòng ngủ, lững thững đi tới phòng huấn luyện. Đám học viên bảo tiêu ở đây đã sớm quen với cách ăn mặc lúc ở nhà của Viên Như, không mặc áo ngực, hai bánh bao lớn cúp D lúc ẩn lúc hiện trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
31 Sẩm tối tan làm, sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Hạ Diệu cực kỳ kích động mà chạy về phía một câu lạc bộ tư nhân. “Tiên sinh, mời đi theo tôi. ” Hạ Diệu được phục vụ viên dẫn tới một gian phòng đã chỉ định trước, vừa đẩy cửa ra liền thấy đầy chật nam nữ, cảnh tượng ồn ào huyên náo đập thẳng vào mắt Hạ Diệu.
32 Hạ Diệu vững vàng đáp xuống lưng Viên Tung, không hề hay biết việc người bên dưới đã bị thay đổi, vẫn đang tiếp tục trọng tâm câu chuyện ban nãy. “Tôi đánh không lại hắn… phải làm sao?” Viên Tung lặng im không nói, toàn bộ lực chú ý đều tập trung lại trên mông Hạ Diệu.
33 Tuyên Đại Vũ cõng cậu chàng đã say túy lúy kia đi mấy dặm, giữa đường phải nghỉ vài lần, cánh tay mỏi đến rã rời, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện đặt người này xuống.
34 Vương Trì Thủy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tuyên Đại Vũ xách cổ áo, vừa kéo vừa lôi ra phòng khách. Tuyên Đại Vũ lấy uy hiếp làm chủ, đánh người làm phụ, không kiêng nể gì mà chà đạp Vương Trì Thủy một phen, vừa khua nắm đấm vừa ép hỏi: “Có đi hay không? Có đi hay không?” Vương Trì Thủy này thật không phải kiểu bình thường, nếu đổi lại là người khác, sớm đã ôm một nghìn đồng mà bỏ chạy, nào có ai lại vẫn ở đây tự chuốc lấy khổ? Nhưng Vương Trì Thủy lại không như vậy, Tuyên Đại Vũ càng xua đuổi cậu ta, cậu ta lại càng bám dính không chịu đi.
35 Tuyên Đại Vũ đi ra mở cửa, liền thấy Hạ Diệu đang đứng bên ngoài. Sắc mặt âm trầm của Tuyên Đại Vũ nháy mắt đã hòa dịu xuống không ít, nỗi căm tức trong lòng cũng bốc hơi phân nửa, hắn bất chợt chộp lấy ót Hạ Diệu, thở dài một tiếng.
36 “Anh ơi, em mua sữa đậu nành và bánh quẩy rồi này, anh ra ăn đi!” Viên Tung từ nhà vệ sinh đi ra, Viên Như nhìn chòng chọc hắn hồi lâu, nhịn không được liền hỏi: “Anh, sao em cảm thấy tai anh bên to bên nhỏ ấy nhỉ?” “Chắc nhìn nhầm rồi?” Viên Tung cầm một chiếc bánh quẩy lên, hai ba miếng đã ăn hết.
37 Lúc Hạ Diệu tập luyện, Tuyên Đại Vũ liền ngậm điếu thuốc đứng một bên ngắm nhìn. Thi thoảng thấy Hạ Diệu tung ra một cú đá đẹp mắt hay làm ra động tác gì tiêu sái, lại vỗ tay hưởng ứng hoặc huýt gió một tiếng.
38 Hạ Diệu chen qua đám người chui lên phía trước, sợ bọn họ không chế ngự được Tuyên Đại Vũ, mâu thuẫn tiến thêm một bước trở nên gay gắt, đến khi ấy áp dụng phương pháp cứng rắn, người chịu thiệt nhất định sẽ là Tuyên Đại Vũ.
39 Sau trận náo loạn ấy, Viên Tung cho triệu tập tất cả phó tổng huấn luyện viên và huấn luyện viên các phân đội, nhằm vào sự việc lần này để triển khai một buổi thảo luận.
40 “Mấy ngày ngủ không ngon rồi chứ hả?” Hạ Diệu thề thốt phủ nhận, “Sao tôi phải thế? Chẳng phải chỉ là đập hư chút đồ thôi sao? Cũng không phải không thể bồi thường.