1 Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết.
2 Editor B96_N Khi về cục cảnh sát, các đồng chí cảnh sát xếp thành hàng hoan nghênh chào đón Hạ Diệu chiến thắng trở về. "Được đó, Hạ thiếu gia, chiến thắng liên tục cả ba vòng nha?" "Các nữ đồng nghiệp ở bộ phận khác đều nóng lòng muốn chụp ảnh chung với cậu đó.
3 (Edit: Mr. Dee) Vừa nói xong, chim yểng trước cửa sổ lại bắn ra một tràng rap. "Xin chào, khoẻ không, phát tài, phát tài, cùng em hôn hôn hôn hôn hôn, hôn em thật rồng nàn.
4 (Edit: Mr. Dee) ### Ở bờ sông, Hạ Diệu đem yểng tử cùng đi dạo, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe. Một cô gái rất lẳng lơ khêu gợi vùng Đông Bắc từ trên xe bước xuống, ngang ngược đứng ở trước mặt Hạ Diệu.
5 (Edit: Mr. Dee) ### Buổi tối sau khi tan việc, Hạ Diệu đi ra từ cửa chính phân cục cảnh sát, ghé cửa hàng bách hoá cách đó không xa mua thuốc lá "Cho một gói thuốc lá Yuxi (1).
6 (Edit: Mr. Dee) ### Hạ Diệu mơ hồ căm thấy, cậu ta như bị một tội phạm theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt cóc tống tiền. Vậy nên, trong một buổi chiều nhàn rỗi, cậu ta ở đồn cảnh sát xem tất cả các hồ sơ về các án lớn trong vòng hai năm gần đây, tìm xem người tình nghi nào có hình dáng giống như Viên Tung không.
7 (Edit: Mr. Dee) ### Ngày hôm sau đến đơn vị, Hạ Diệu gõ một cái lên bàn làm việc bên cạnh. "Tiểu Huy, cậu có rảnh không ?" "Có, sao vậy?" Hạ Diệu nói: "Giúp tôi điều tra một người.
8 (Edit: Mr. Dee) ### Sự thật chứng minh, Viên Tung rất rảnh. Loại rảnh rỗi này không phải là loại có nhiều thời gian dư dả, mà là loại "rảnh tự do" muốn rảnh lúc nào là rảnh lúc đó.
9 (Edit: Mr. Dee) ### Ngày hôm sau, vì để tránh chạm mặt Viên Tung, Hạ Diệu quyết định ra khỏi nhà bằng xe đạp địa hình. Dáng người hơi khom, tay cầm lái, đồng phục sơ mi cảnh sát bị gió tốc lên, bụng dưới phẳng phiu căn mịn lúc ẩn lúc hiện lộ ra.
10 Kết quả, sáng sớm hôm sau, Hạ Diệu vừa bước ra ngoài liền thấy chiếc xe địa hình của mình được dựng trước cửa. Xích xe đã được thay mới, bộ phận bị đập hỏng cũng đã sửa xong, thoạt nhìn không khác gì trước kia.
11 Lúc Viên Như đi tìm Viên Tung, Viên Tung đang ở căn cứ huấn luyện dã ngoại, đích thân giám sát việc huấn luyện của các đội viên. Trước đó mấy ngày, công ty vừa chiêu vào một đám học viên mới, phải trải qua đợt huấn luyện địa ngục dài tới cả tháng, chỉ một phần ba trong số đó là có thể lưu lại, hai phần ba còn lại đều bị đào thải.
12 Hạ Diệu liền ngồi chờ trong phòng ngủ, gần tới giờ tan tầm, từ ban công truyền tới một tiếng động rất khẽ. Cậu xoải chân phóng qua đó, xốc rèm cửa lên, liền nhìn thấy một gương mặt khiến cậu phải căm hận.
13 Tiểu Huy và Trương Điền trở lại văn phòng, thấy trên bàn làm việc có rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống. Lại liếc Hạ Diệu, thấy cậu ta đang vắt vẻo một chân trên đầu gối, nhếch mày vui vẻ nhìn bọn họ.
14 Cả đêm hôm ấy, Hạ Diệu đều ngủ không được ngon, trằn trọc suy nghĩ chuyện ban sáng, càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét. Đằng ấy thử nói mà xem, một gã đàn ông đang yên đang lành, thế nào tự nhiên lại nhìn trúng cậu cơ chứ? Nếu là một cô gái thì còn dễ lo liệu, tùy tiện nói đôi câu ngang ngạnh là đá văng được thôi.
15 Buổi tối lúc ăn cơm, Hạ Diệu cứ thấp thỏm lo âu. Mẹ Hạ nhìn ra cậu có điểm không thích hợp, bèn gắp một miếng cá bỏ vào bát cậu, thuận tiện hỏi một câu, “Con trai, nghĩ gì vậy?” “Mẹ, lần trước mẹ nói với con… nhà chú Triệu hay nhà chú Mạnh có cô con gái xấp xỉ tuổi con phải không nhỉ?” “À, con nói Mạnh Tâm Di đó hả?” Mẹ Hạ đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn Hạ Diệu, “Trước đây mẹ đề cập với con, chẳng phải con luôn nói không có hứng thú đấy sao? Thế nào mà bỗng nhiên lại thông suốt rồi?” “Đây chẳng phải là muốn để ngài sớm được ôm cháu trai đó sao?” Mẹ Hạ giả vờ hờn giận lườm Hạ Diệu một cái, “Con mới bao tuổi chứ? Mẹ cũng đâu nóng vội!” Ngài không nóng vội nhưng con nóng vội… Hạ Diệu gẩy hai miếng cơm, lại hỏi mẹ Hạ: “Cô ấy là người thế nào hả mẹ?” “Con nói Mạnh Tâm Di ấy à?” Hạ Diệu gật đầu.
16 Hạ Diệu bên này cùng Viên Tung giằng co, Mạnh Tâm Di bên kia cũng không nhàn rỗi. Địa điểm hẹn gặp mà Viên Tung tìm cho Viên Như vừa khéo chính là quán trà này, Viên Như đang oán thầm phẩm vị của anh trai cô “quá mức đứng đắn”, chợt liếc thấy một thân ảnh quen thuộc.
17 Tan ca, Hạ Diệu mặt vô biểu cảm bước ra từ cổng chính đơn vị, đi tới trước xe Viên Tung. Viên Tung hạ kính xuống, Hạ Diệu trực tiếp ném thẳng cả mô hình nhà gỗ lẫn con tò he hình người vào trong xe Viên Tung.
18 Con đường phía tây của Viên Minh Viên, Hạ Diệu cùng mười mấy đồng chí cảnh sát hình sự khác đang mai phục bên đường. Trải qua một năm điều tra hình sự, một tổ chức tội phạm giết người cướp của đặc biệt nguy hiểm có khả năng sẽ xuất hiện ở đây, trong đó hai kẻ có liên quan là tội phạm truy nã cấp A, đã dính mấy vụ án mạng.
19 Viên Tung tạm thời được bảo lãnh chờ thẩm vấn, quay về làm việc và sinh sống như bình thường. Sau khi cùng nhau phá đại án, cả bộ công an đều rất bận rộn, Hạ Diệu tranh thủ lúc rảnh rỗi, suy tính xem có nên đi thăm Viên Tung hay không.
20 Viên Tung phải đích thân dẫn một nhóm nữ bảo tiêu tới bãi biển Yên Thai làm đặc huấn, trước lúc xuất phát liền xách lồng chim tới tìm Hạ Diệu, mặt dày nói: “Tôi phải ra ngoài một khoảng thời gian, trước mắt đem nó gửi nuôi ở chỗ cậu đi.