21 "Người ta nói quả thật không sai, khi yêu ai cũng đều thay đổi cả. Cậu thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi" Tiết Hoá học hôm nay cả lớp A được thực hành thí nghiệm trong phòng Lab của trường, nơi này vừa rộng vừa trang bị toàn những thiết bị hoá học cao cấp, có thể được xem là một phòng học thí nghiệm hoá-sinh đạt chuẩn, cũng như mọi tiết học Hoá trước giờ của thầy giáo Ngôn, lớp A rất trật tự và vâng lời, hết thảy điều sợ chỉ cần một sai xót nhỏ thì Ngôn Hoa lại trưng ra cái bộ mặt băng lãnh đáng sợ của anh cho nên nhất cử nhất động của chúng đều nghe theo anh, về điểm đó của lớp này khiến anh rất hài lòng.
22 Từ thời xa xưa, người Hy Lạp cổ gọi đá mắt mèo là "cymophane" nghĩa là "ánh sáng di chuyển" bởi đá mắt mèo có thể thay đổi màu sắc và lấp lánh như mắt con mèo dưới ánh điện và ánh nắng.
23 " Tình cảm vốn dĩ không có đúng có sai, chỉ có người dám thừa nhận, dám nắm bắt mà thôi " Sau khi khóc đã đời một lúc, An Di như đã được giải toả tất cả mệt mỏi và buồn bã chất chứa trong lòng, cũng chẳng còn sức lực đâu để khóc nữa.
24 "Anh yêu cô gái ấy, yêu tất cả những gì thuộc về cô. Anh muốn đem tất cả sinh mệnh của mình che chở cho cô ấy suốt đời. " "Không, anh không cần sự thương hại đó, anh vốn đã cô độc như vậy, anh không muốn ai đó lại bước vào thế giới tăm tối của anh, không muốn thêm một ai vì anh mà chịu đau buồn nữa.
25 " Người con gái đẹp như thiên sứ do trời đất sinh ra, đẹp tuyệt mỹ. "" Những thứ xinh đẹp nhất mới xứng đáng với người con gái xinh đẹp nhất " [24/12] Trời vừa sáng thôi cả An gia đã náo nhiệt hẳn lên.
26 "Hai chúng ta đã định là không thể chung đường rồi, tôi không bao giờ để em vì tôi mà chịu bất cứ thương tổn nào, có chăng thì người chịu sẽ là tôi, tôi sẽ chỉ yêu em như vậy thôi, vì em, vì tương lai và hạnh phúc của em.
27 "Nếu không thể chiếm hữu mãi mãi, nếu chỉ có được trong những giây phút ngắn ngủi, nếu rồi tất sẽ trở thành hồi ức. . . Nếu là như vậy. . . chẳng thà đừng chiếm hữu, đừng có được để khi không còn nữa sẽ không hụt hẫng, để khi nhớ đến, khi hoài niệm không phải đau lòng.
28 "Ông trời thường thích trêu người, chuyện bạn không muốn đối mặt ông ấy nhất định sẽ bắt bạn phải đối mặt, không thể trốn tránh số phận, không thể trốn tránh định mệnh.
29 "Tôi cũng yêu em, rất yêu em" Frank's tám giờ tối, một cơn mưa rào thoáng qua, khách hàng đã thưa, không khí trở nên êm dịu và trầm lắng với những bản tình ca lay động trái tim cô gái nhỏ bé đang đắm chìm trong thế giới của tình yêu, của sự nhung nhớ.
30 "Cuộc đời vô thường, có lúc bạn nghĩ bạn sẽ quên được một người, bạn nghĩ bạn sẽ không nhớ họ nữa chỉ cần như vậy chắc chắn mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng bạn đã lầm, thật ra bạn chỉ là không tiếp tục nghĩ đến họ, cố gắng phớt lờ họ.
31 " Một nơi rộng lớn như vậy rốt cục có thể ngăn cản hai người bị định mệnh trói chặt với nhau gặp mặt nhau không? " "Bà nội tình trạng của ông bây giờ không ổn lắm thì phải?" - An Di đau lòng.
32 "Tôi sợ, tôi sợ em vì tôi mà tổn thương, sợ em sẽ rời khỏi cuộc đời tôi, tôi rất sợ. . . sợ mất đi em" Còi xe inh ỏi vang lên cùng tiếng bánh xe rít mạnh lên trên mặt đường trơn trượt, sau tiếng thắng gấp gáp cùng tiếng hét chói tai chỉ còn lại hai bóng hình đang ôm chặt lấy nhau ngã nhào trên vệ đường.
33 "Em sẽ không chịu thiệt thòi. " "Vì sao?" "Vì tôi cũng yêu em nhiều như vậy. " Tiếng nước chảy đã vô tình đánh thức An Di, cô mơ màng dụi dụi mắt, vẫn là phòng của Ngôn Hoa, vẫn là mùi hoắc hương quyến rũ ấy.
34 "Nhưng cậu đã lầm, từ đầu đến cuối cậu đều lầm. Trái tim An Di trước giờ không có chỗ cho cậu. . . trái tim cô vốn từ lâu đã thuộc về một người khác. .
35 "Người đàn ông này đúng là rất 'công tư phân minh', lúc bình thường thì cao ngạo băng lãnh khiến cho mọi người xung quanh ai nấy đều nể sợ, kính phục.
36 "An Di không thích uống sữa". "Cô ấy có nói là không thích uống sữa à?". . . . "Cô lại theo bản năng mà không thèm đụng tới sữa, cho dù là đồ ăn làm từ sữa cô cũng kiêng kị không dùng.
37 "Đã bao lâu rồi cô mới cười hạnh phúc như vậy? Cô nắm tay người khác tung tăng cười dưới nắng, cô bất chấp bản thân và mọi người nhảy ào đến ôm lấy người đó, cô cùng người đó thân mật ở trước mắt cậu.
38 "Không cần xin lỗi, cậu không được từ chối, cậu không có quyền từ chối, cậu phải trở thành bạn gái tớ, cậu phải yêu tớ, cậu là của tớ" An Di về nhà rồi mới ý thức rằng mình mệt như thế nào, sau khi ăn uống đã đời cô đã đánh giấc dài đến gần trưa hôm sau.
39 "Anh bảo em đừng gọi anh là thầy em liền không gọi nữa. Nhưng sao anh lại xưng 'tôi' với 'em' vậy, lạnh lùng chết đi được, em không muốn!" "Vậy em muốn thế nào?" "Như các đôi đang yêu nhau ấy" "Honey! Anh-yêu-em!" An Di co người lại, rúc mình vào trong khuôn ngực to lớn của Ngôn Hoa.
40 "Rời xa cô ấy mới chính là điều đáng hối hận nhất" "Du Thăng. . . cậu. . . " - An Di mở cửa bước vào, bên trong nhà Du Thăng tối đen như mực, cô cất tiếng gọi nhưng không nghe thấy trả lời.