41 "Vì sao suốt ngày muốn ông ăn mặc thế này, thế này?" "Như vậy trông ông rất bảnh, rất đẹp" "Thế tại sao lại muốn ông thật bảnh, thật đẹp?" "Vì con chỉ thích 'người đẹp trai' thôi" An Di len lén chạy vào nhà, người làm không để ý mấy, mẹ và bà chắc đang ở phòng ông, ba thì khỏi nói cũng biết đang bận bịu ở công ty rồi.
42 "Anh nhìn mãi nhìn mãi, nhìn đến nghiện, nhìn đến không thể nào mang cô ra khỏi tâm trí mình" An Di lặng lẽ bước theo sau Ngôn Hoa, anh không quay lại, cô cũng không vội bước tới, nghĩ đến khi nãy anh còn cố ý cười nhạo cô thì An Di đi phía sau hết làm mặt mèo lè lưỡi trêu anh lại vờ đưa chân đá đá vào mông anh, cô còn cười rất khoái chí nữa chứ.
43 Hai người yên lặng một lúc lâu Ngôn Hoa mới ý thức được An Di đã ngủ say trên vai anh tự lúc nào. Cả buổi sáng tung tăng khắp nơi bây giờ chắc chắn đã thấm mệt rồi, thảo nào vừa nãy còn lí sự bây giờ đã quên luôn cả trời đất rồi.
44 "Nhân vi ái thượng nhĩ, ngã tượng nhất liễu ngã. Nhượng nhất thuyết đô tuỳ phong tán lạc"* Ngôn Hoa cõng An Di đang ngủ say trên lưng mình về khu giữ xe cách đó rất xa, anh không vội mà ung dung chậm rãi bước từng bước cảm nhận sự ngọt ngào ấm áp này.
45 "Mạo hiểm? Con đứng trước mặt An Thành này còn dám nói hai từ "mạo hiểm" đó sao? Chẳng phải trước giờ chúng ta luôn lấy nguyên tắc này làm việc sao? Nếu không như vậy thì cũng không có An Thị ngày hôm nay.
46 ". . . Một ngày nào đó, tại một bệnh viện nào đó, có một anh chàng nào đó. . . " Suy nghĩ trằn trọc mãi khó khăn lắm An Di mới ngủ được, nhưng giấc ngủ lại không được an lành mấy, mới vừa chợp mắt được không bao lâu cảnh tượng đáng sợ ấy lần nữa đánh thức cô, vẫn là bóng tối bao trùm xuyên suốt, vẫn là những tiếng hô hào đáng sợ, những tên hung hãn mặt mày dữ tợn ra sức truy đuổi Ngôn Hoa, cô thì lại trở nên vô hình trong chính giấc mơ của mình, nhìn Ngôn Hoa dần dần đuối sức, dần dần bị bọn người kia mang đi càng lúc càng xa cô hơn, cô gào thét, cô oán khóc, cô đau xót gọi tên anh nhưng tất cả nỗ lực dường như vô vọng.
47 "Không gian thoáng đãng, cách bày trí lại hài hoà, mang hơi hướng thiên nhiên gần gũi, hơn cả là món ăn ở đây rất ngon, có thể làm vừa lòng cái miệng khó chiều của anh, nhà hàng này tiếng tăm lừng lẫy cả nước, không những về món ăn mà còn về cả sự sang trọng và cách phục vụ tận tình của nhân viên, ngoài ra nơi đây còn rất kén khách nữa.
48 "Nghĩ thì như vậy nhưng lí trí An Di nào có thể điều khiển trái tim không ngoan ngoãn đang gào thét bảo cô tò mò chết đi được Ngôn Hoa đang làm gì lúc này, vì sao lại không đưa cô về còn dặn dò cô không được tìm anh""Thầy Phong?" - An Di ngơ ngác.
49 "Sam Ng - phó giáo sư trẻ tuổi nhất khoa Y trường đại học Harvard, tổng tài trẻ tuổi nhất của NG Corporation*? Hm. . . hm đại boss của Black Fire*? Thất lễ quá, thất lễ quá" An Di tỉnh lại, trước mắt đã là cảnh vật hết đỗi quen thuộc, căn phòng theo phong cách cổ điển phương đông với tông màu hồng phấn ngọt ngào cùng phong cách công chúa có chút trẻ con, không sai, đó chính là phòng của cô.
50 "Vài phút? Ý mày là gì?" "Bắt đầu đếm ngược đi" Bên ngoài có tiếng động lớn truyền đến, sau đó là tiếng đọ súng liên tục vang lên. Mấy tên còn lại trong gian phòng lập tức cảnh giác rút súng đồng loạt giương về phía Ngôn Hoa, nhưng anh đã nhanh hơn bọn chúng một nhịp cướp lấy khẩu súng từ trên tay tên đầu xỏ đứng gần đó rồi dùng đòn khoá tay hắn lại, chĩa nòng súng ngược lại trở vào động mạch cổ của hắn ung dung nói: "Ba phút mười bảy giây không ngờ nhanh đến như vậy ấy nhỉ? Bây giờ một thì người chết là ông, hai là tất cả bỏ súng xuống" "Đại boss? Nực cười" - Ngôn Hoa hừ lạnh.
51 "Mọi chuyện nên để tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến, không thể gấp gáp được. "Ngôn Hoa mệt mỏi tựa người xuống sô pha nhắm nghiền mắt. Wenny từ ngoài mang vào một khay vật dụng cứu thương khẽ lay Ngôn Hoa rồi lên tiếng bảo: "Sam, tôi thay băng giúp anh" "Không cần" - Ngôn Hoa uể oải đẩy Wenny ra rồi đứng dậy đi vào phòng.
52 An Di chưa nghĩ đến sẽ phải đối mặt với sự thật sớm như vậy, nếu có thể cô muốn mình và anh cứ như trước giờ Cô bắt đầu thấy mình hèn nhát, cô sợ, sợ rằng mọi người sẽ không chấp nhận "Ta biết mọi người lo lắng nhưng cứ bi quan như vậy thì có ích gì? Chi bằng bình tĩnh nghe ta nói trước" - An lão gia điềm nhiên cất giọng.
53 "An Di hãy tha thứ cho anh, chỉ một lần nữa thôi hãy để anh tham lam lần cuối cùng ôm trọn em trong vòng tay này. Ngày mai đây không có anh nữa em phải sống cho thật tốt có biết không? Anh không nỡ, không yên lòng, càng không an tâm về em.
54 . . . Một chút lãnh đạm, một chút xa lánh, một chút nghiêm khắc, một chút kì quặc, một chút quan tâm, một chút ân cần, một chút mơ hồ, một chút gần gũi,.
55 Tất cả thật sự qua rồi, ngày mai lại là một ngày khác. Hãy để quá khứ vĩnh viễn bị chôn vùi cùng ngày hôm qua, cùng những bi thương mất mát mà bản thân mỗi người phải trải qua.
56 Một thoáng kí ức ngọt ngào như cơn gió nhẹ lướt qua, khẽ êm đềm vuốt ve trái tim anh. Khung cảnh vẫn như vậy chưa hề thay đổi. "Những ngày tháng đó đối với em cũng chính là ác mộng.
57 Ngôn Hoa ngồi trong xe trầm tư suy nghĩ, lại quay về đây rồi, trước đây với anh đây chính là nước Mỹ cô độc và tẻ nhạt, bây giờ. . . có thêm một người, tất cả dường như đổi khác, không gian vẫn mãi như vậy nhưng lòng người lại muôn hình vạn trạng, lúc này lúc khác.
58 Câu trả lời đó chẳng ai có thể biết được bởi tình cảm chân thành chính là sau khi trải qua giông tố khó khăn, anh nắm tay em hai ta cùng nhau bước tiếp quãng đường dài còn lại, không có nuối tiếc, không có nếu như.
59 Kết thúc viên mãn về cuộc sống tự do tự tại, tràn đầy hạnh phúc của Howl và Sophie cũng như mọi người trên lâu đài bay mang đến hy vọng tươi sáng giống như câu chuyện cổ tích tươi sáng vậy.
60 "Sân bay á? Ra sân bay làm gì?" "Đến đón một tên phiền phức rồi mới đưa em đi chơi, được không?" "Di Di. . . Di Di cái đồ lười, dậy ngay cho tớ, nhìn xem gì đây này" - Gia Ân vừa lay vừa giục.