681 Cảm thấy ánh mắt dò xét đó của Ngọc Vô Song, Lục Vân tỏ ra rất bình tĩnh, hơi trầm tư một chút, mở miệng nói:- Nơi này chính là ở trong lòng núi, sâu khoảng chừng tám trăm trượng, bốn bề khí âm dương tràn ngập, chính là một địa phương rất thần bí.
682 - Không nói tới việc lúc này đã quá trễ rồi, cho dù tôi thật sự có biện pháp rời đi, còn người thì sao đây? Người thật sự cam tâm chết ở đây chăng?Ngọc Vô Song né tránh ánh mắt của chàng, thấp giọng đáp:- Có lẽ đó là mệnh vận của Phượng Hoàng thư viện.
683 Thật lâu, Ngọc Vô Song từ từ bình tĩnh trở lại, rút tay phải đang bị chàng nắm giữ về để nhè nhẹ trước ngực, che dấu đi một phần thân ảnh mỹ lệ. Lục Vân thấy thần sắc nàng hơi bình tĩnh trở lại, không nhịn được than:- Vừa rồi mạo phạm, Lục Vân hoàn toàn không cố ý.
684 Thở dài cảm xúc, Ngọc Vô Song cất tiếng:- Có lẽ đây mới là ngươi, mới là Lục Vân. Được, quay về chuyện chính, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Lục Vân cười, sau đó lên tiếng:- Những ai đã tiến vào nơi đây, hầu hết đều khó thoát cái chết.
685 Tuy trước đây chàng đã từng có cử động đụng chạm thân thể với Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh, nhưng đó chỉ là tình cảm bộc phát hơi vượt qua lễ giáo.
686 Trong ánh mắt của Ngọc Vô Song có chút thoả mãn, sau đó hai tay nhè nhẹ vuốt ve mặt chàng, ánh mắt biến thành rất quái dị. Phát hiện được cử động của nàng, Lục Vân đột nhiên tỉnh lại, lập tức tập trung tinh thần, dùng Truyền Tâm thuật của Phật gia để giao lưu với nàng, hai người bắt đầu nhắm mắt vận khí, bốn cặp môi ép chặt vào nhau.
687 Xung quanh, bốn đám quang vân do quang bích thần bí tạo ra khi phát hiện được biến hóa của Càn Khôn Ngọc Bích, tốc độ cũng đột nhiên tăng lên gấp bội, lực trói buột do sự xoay chuyển cũng tăng mạnh lên, đang mạnh mẽ áp chế khí thế gia tăng của Càn Khôn Ngọc Bích.
688 Lúc này, toàn thân Lục Vân ánh sáng bảy màu lưu động, hào quang chói mắt bao phủ trên người chàng do vô số phù chú hình thành một số đồ án thần bí nào đó.
689 - Việc gì vậy?Nhìn xuống phía dưới, Lục Vân trả lời:- Trước đây ta mãi vẫn không có cách nào tham ngộ được toàn bộ bí ẩn huyền ảo của Càn Khôn Ngọc Bích, nhưng hiện giờ, sau khi Càn Khôn Ngọc Bích thôn tính được quang bích thần bí kia đã sinh ra chuyển hóa, nó đang dùng một loại phương thức rất đặc biệt, thể hiện bí mật của nó.
690 - Thương Nguyệt, Thương Nguyệt…Lục Vân thẫn thờ bất động, trong ánh mắt hiện lên vô vàn đau thương, đả kích này thật kịch liệt, không kém với lúc khi Thương Nguyệt rơi vào trong động sâu.
691 - Đúng vậy, nên quay trở về thôi, tiền bối nên đi nghỉ sớm, vãn bối cũng lui về phòng. Nói xong nàng dợm bước rời đi, nhưng Phật Thánh Đạo Tiên lại nhanh hơn, biến mất ngay khi đang ở bên cạnh nàng.
692 Nhìn lên đỉnh núi, Lục Vân dáng vẻ lạnh lùng ngạo nghễ, trầm giọng nói:- Biết ta đã đến rồi, sao còn lẩn trốn?Lời này rất quái lạ nhưng còn chưa dứt, một thanh âm liền truyền tới đáp lời:- Ngọn núi này vốn không thuộc trần thế, không tiếp đón người phàm trần, xin hãy trở về đi.
693 Lúc này, dao động của quang trì càng lúc càng mạnh không yên tĩnh, chỉ thấy vòng xoáy chuyển động ngày càng nhanh, sau khi đạt tới một tốc độ nhất định, cả quang trì dường như yên lặng, chỉ có hình bóng Lục Vân bỗng mờ hiện lên trên bề mặt, toàn thân hào quang bảy màu lấp lánh.
694 Ở phương xa, trên một cây tùng, một thân ảnh đang xuyên qua khe hở của lá cây dò xét tình huống ở dưới đường núi. Thân ảnh này ẩn núp rất cẩn thận, ở cự ly năm mươi trượng mà có thể không bị người mạnh nhất Quỷ vực phát hiện, khả năng này không phải người thường có thể làm được.
695 - Cẩn thận, kẻ đó tuy tu vi không cao, nhưng với tình huống trước mắt của chúng ta, cũng cần phải hao phí rất nhiều tinh lực, mới có thể tiêu diệt được hắn.
696 - Không cần phải đem tức giận trút lên đầu ta như vậy, còn phải nhìn cho kỹ, nếu thực sự có cơ hội, ta cũng chẳng ngốc hơn ngươi đâu. Bất Tử Huyết Lệ kêu lên một tiếng phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn lên không trung, không thèm để ý đến hắn nữa.
697 Khoảng cách vài trượng, Sát Huyết Diêm La âm trầm lạnh lùng nhìn Tà thần Chu Hỉ, toàn thân phát ra hơi hướm độc ác, mãnh liệt. Phía sau, Vô Gian Quỷ Sát khẽ nói:- Diêm quân, Tà thần này có chút cổ quái, Thiên Tà nhận của hắn rất quỷ dị, có thể dễ dàng phá giải thế tấn công của ta, xem ra không hề đơn giản chút nào.
698 - Nếu đã như vậy, tại sao ngươi lại không ra tay, lẽ nào mệt mỏi đến mức không cử động được?Sát Huyết Diêm La không có bất cứ hành động gì, chỉ cười âm lạnh:- Không ra tay là để ngươi có chút thời gian nhớ lại chuyện cũ.
699 Tất cả đã kết thúc như vậy, tuy phải trả giá bằng cái chết của Bất Tử Huyết Lệ, nhưng tiêu diệt được Tà thần Chu Hỉ, kể ra cũng đáng giá. Tuy nhiên chẳng lẽ mọi chuyện lại kết thúc như vậy sao?Trên tầng mây, một bóng người mơ hồ hiện ra, chăm chú quan sát tình hình dưới mặt đất.
700 - Lục Vân, lời ngươi thật cuồng vọng nhưng lại làm cho người ta bội phục. Hôm nay ngươi làm như vậy thật không sợ sau này hối hận sao?Lục Vân cười quỷ dị một tiếng, thần sắc tà dị bất thường nói:- Có khi nào ngươi đã từng nghe nói Lục Vân ta hối hận chưa? Chuyện chúng ta bây giờ đã kết thúc, nhưng ân oán giữa ngươi và Tà thần Chu Hỉ phải trông vào vận khí của ngươi thôi.
Thể loại: Tiên Hiệp, Dị Giới, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 100