41 Trong lòng sơn động, trong thủy trì, từng đợt sóng màu bạc nhấp nhô, vô số ánh sáng ngũ sắc lấp lánh ẩn hiện, xung quanh Ngũ Thái Tiên Lan được bao bọc bởi ánh sáng ngũ sắc, ánh sáng chuyển động càng lúc càng nhanh, làm cho cả sơn động sáng bừng lên với ánh sáng chói lòa, mười phần diễm lệ.
42 Mọi người ở đó thảy đều minh bạch, kết giới này thật khó phá, nhưng không một ai chịu từ bỏ ý định ban đầu. Trên trời lúc này đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh.
43 Từ trên cao, Tam Đầu Linh Xà giương sáu con mắt to lớn đầy ánh sáng đỏ máu yêu dị. Nhác thấy tử long và hỏa phượng tấn công đến, Tam Đầu Linh Xà rống lên một tiếng giận dữ, phun mạnh một dòng khí lưu cuồng bạo từ trên lao thẳng xuống.
44 Tam Đầu Linh Xà co mình thủ thế, từ xa nhìn giống như một tòa hắc sơn hùng vĩ lừng lững giữa tầng không. Trừng trừng nhìn thần long đang nhe nanh múa vuốt phóng tới, Tam Đầu Linh Xà nào chịu kém cũng phùng mang trợn má gầm lên một tiếng đáp trả.
45 Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng thét lên một tiếng, âm thanh vang rền, Tử Ảnh cùng Khiếu Nguyệt thần kiếm liền hóa thành một rồng một phượng hoàng, tập trung cường lực toàn thân, nhắm hướng bọn yêu ma phát công ngăn chặn.
46 Hai người nghe thấy thế, quay đầu nhìn chàng, cùng nghĩ thầm: "Cái gì làm lóa mắt chứ, không biết chàng đang nói về chiến giáp hay là người đây? Hay là cả hai.
47 Để biểu thị sự tôn kính, Huyền Ngọc chân nhân để cho Lục Vân và Thương Nguyệt kể lại sự tình diễn ra trong sơn động lúc trước cho mọi người nghe. Sau khi hai người tường thuật xong, Thất Huyền chân nhân của Đạo viện mở miệng nói: "Nhớ lúc đó chúng ta tiến nhập động khẩu, gặp phải một luồng khí lưu kỳ quái công kích, uy lực lại rất lớn, thần bí dị thường.
48 Lâm Vân Phong khẽ đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác cười xòa: "Đệ nói bất quá là được đi du ngoạn, thôi như thế này cũng tốt rồi. Chúng ta đến chỗ của Phượng Hoàng Thư Viện rủ Thương Nguyệt sư tỷ ra ngoài du ngoạn, huynh thấy sao? Ngạo Tuyết sư tỷ cũng cao hứng muốn đi, đúng không nào? Tốt, không nói nữa, mau đi thôi".
49 Hứa Khiết lườm gã một cái, yêu kiều nói: "Huynh nói gì vô lý thế? Chúng ta tuy vô pháp khả thi khống chế cái vật kia, nhưng đâu thể nói trong Lục Viện không có người nào làm được? Nếu như để cho đệ tử bốn viện kia nghe được, chỉ sợ lúc ấy huynh phải kiếm đường chạy nạn mà thôi!" Vân Phong nghe thế chỉ cau mày, cười hề hề hai tiếng, không dám mở miệng đối đáp.
50 Ngọc Vô Song nhè nhẹ gật đầu, nhìn mọi người một lượt rồi đáp: "Kỳ lạ thật, đúng là ta cũng có cùng cảm giác. Giờ thì ta đã đoán được lai lịch của tấm kính này, chắc rằng Huyền Ngọc chưởng giáo cũng biết, thôi thì chúng ta hãy nói ra không mọi người lại nóng ruột".
51 Lục Vân nhìn lên vách động, thấy ngoài hai cái đồ án có hình quái thú ở hai bên, còn lại không có gì khác. Nhưng mặt kính lúc này cũng không có một chút phản ứng nào, lẽ nào lại có điểm ảo diệu bên trong? Nhìn vào những quang hoa lưu chuyển trên mặt kính, Lục Vân trầm tư mặc tưởng.
52 Tử Dương Chân Nhân thấy thần sắc ba người, biết rằng không tìm được Lục Vân, tâm lý vô cùng bất an. Ông khẽ thở dài, mở miệng nói: "Kể như xong, tạm thời không cần tìm nữa, có khả năng cá nhân hắn ra ngoài cho khuyây khỏa, tin rằng rốt cục cũng về.
53 Đầu tiên là kỳ duyên ở bên bờ Hoàng hà, trong lúc vô ý đã nghe được âm thanh thần kỳ trong vách đá ngầm, do đó cùng Ngạo Tuyết đắc thụ được Dạ Nguyệt Trảm Pháp.
54 Lục Vân nhìn một thân ảnh rời đi, cười nhạt: "Cũng có thể trận tới, tỷ ấy không phải xuất thủ, hừm. . . có thể lắm". Ngạo Tuyết liếc nhìn Lục Vân, nhanh chóng minh bạch ý tứ của chàng, nhẹ nhàng nói: "Như thế cũng tốt.
55 Trong ánh nhìn chăm chú của tất cả, khí cơ toàn thân của Lục Vân bất ngờ thu lại, trong phút chốc trở về lại trạng thái bình thường, mỉm cười nhìn về phía các đồng đạo Dịch Viện, rồi xoay người đi tới.
56 Kiếm Vô Trần gầm lên một tiếng, toàn thân xoay tròn, Thiên Linh thần kiếm trên đầu phát ra một khí thế cực mạnh. Ngũ sắc quang hoa chiếu rọi toàn thân.
57 Bên kia, mắt Lục Vân long lên tia lửa, song thủ hướng lên trên, quang cầu tự động bành trướng, đường kính vượt quá ba trượng. Cửu thiên thần lôi liên tục đánh xuống dữ dội, mỗi lần đánh xuống quang cầu lại biến đổi một chút.
58 Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, tựa hồ phát giác ra điều gì, dịu dàng hỏi: "Có điều gì không tốt à? Lục viện đệ nhất cao thủ, không phải là một điều tuyệt vời sao? Cũng có thể sư đệ cần một thời gian để thích ứng, sau này có lẽ sẽ quen dần thôi".
59 Lục Vân quay đầu mỉm cười nói: "Tại hạ chỉ có thể nói là đã từng học một số thứ, những thứ đó không hoàn toàn cần thiết, tuyệt nghệ chỉ cần tinh xảo chứ không cần nhiều, đúng không? Pháp quyết của Dịch Viện thật sự cũng là tuyệt nghệ, mặc dù có đôi chút không sánh bằng các viện khác, nhưng về lâu dài thì chắc chắn có thể tu luyện được một thân bản lĩnh cao thâm.
60 Tiếp xúc với ánh mắt của Huyền Ngọc Chân Nhân, Pháp Quả Đại Sư cũng lờ mờ đoán ra tâm ý của ông. Ông đưa mắt nhìn những người khác, cuối cùng ánh mắt hơi dừng lại nơi Lý Trường Xuân và Liễu Tinh Hồn, nhẹ giọng nói: "Bần tăng thấy đại hội lần này đã kết thúc viên mãn, việc sau này phải đối phó với yêu ma quỷ quái thế nào thì chúng ta đã thương nghị, cũng không có gì khác biệt nhau lắm.