821 Giang Bắc, trong biệt thự Dương gia, Dương Hổ sắc mặt âm trầm nhìn qua bác sĩ bảo vệ, nôn nóng hỏi: - Ông nói cái gì? Thân thể lão gia tử không được?Bác sĩ bảo vệ sức khỏe gật gật đầu, thập phần khẳng định nói ra: - Thân thể lão gia tử vẫn không tốt lắm, lần này sau khi nghe tin lão thủ trưởng ở kinh thành qua đời, lão nhân gia ông ta lại bị kích thích, cảm xúc quá mức kích động, đoán một cách lạc quan chỉ còn lại khoảng một năm mà thôi.
822 Hàn Tuyết Lăng trợn mắt với Tần Mục, mở cửa nhỏ lách mình đi ra ngoài, xem bộ dáng là nhìn qua đối diện rồi. Tần Mục suy đoán rất rõ ràng là sai lầm, không qua bao lâu nàng mang ba nữ hài đối diện tới, đinh đinh đang đang bắt đầu vội vàng nấu cơm.
823 Trương Tử Bình vừa trầm ngâm trong chốc lát, quyết định nói ra:- Được, tôi thử một lần. Khu công thương có lão Liễu là bộ hạ cũ của lão Túc, hắn có thể nói vào, anh chờ tôi thông tri!Tần Mục ân một tiếng, nhàn nhạt nói ra: - Túc phó bộ trưởng có khả năng gặp rủi ro, chỉ cần chúng ta giúp hắn tu bổ một chút, nghĩ tới chắc giao đủ thành ý rồi.
824 Dương Ngọc Hải lớn tiếng đáp lại: - Chính là bọn họ, chơi tiên nhân khiêu muốn cướp tiền của tôi. (tiên nhân khiêu: ý nói đi chơi gái bị dàn cảnh cướp tiền)Tần Mục thở dài một tiếng, chỉ một câu này đám cảnh sát đã vây Tần Mục cùng Mộ Băng Đồng lại, không nói hai lời đã còng tay.
825 Lại đánh thêm hai gậy, Tần Mục cảm thấy lưng đau đớn. Thằng này ra tay không lưu tình, xem ra ngày thường làm chuyện này không ít. Hắn thấy Tần Mục cúi đầu xuống, ném gậy cảnh sát lên bàn, nói ra: - Móa, đúng là không sợ chết, dám gây Dương lão bản.
826 Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, Nghiêm Đức Công này biết đây là chiến đấu của Tần Mục cùng Dương Ngọc Hải, tuy hắn không biết bối cảnh cụ thể của hai người này, nhưng nghĩ đến có lẽ đều phi thường hùng hậu, cũng hạ quyết tâm trước mặt Tần Mục, sau lưng vẫn vụng trộm điện thoại cho Dương Ngọc Hải, hắn cũng không dám đứng hẳn về bên ai.
827 Cơ hội như vậy Tần Mục trầm ngâm một lát, trên mặt dần dần tươi cười tà ác, lái xe về nhà. Hàn Tuyết Lăng lúc này đã thức dậy nhưng không xuống giường.
828 Tần Mục nghe xong nhất thời theo ngồi dậy, con mắt mở to, thở phì phò dồn dập, không thể tin được hỏi: - Em, em nói là thật, không phải lừa gạt anh chứ?Chu Tiểu Mai oán trách nói ra:- Sao em gạt anh chuyện này chứ, ai như anh chứ, gạt em tân tân khổ khổ giúp anh bảy năm qua, ngay cả yến hội cũng không có.
829 Nhưng mà hắn không nghĩ tới mhi vòng tròn luẩn quẩn càng lăn càng lớn, không qua vài năm hắn làm lão đại của mấy chục người, điểm này càng khiến hắn vui thích.
830 Tần Mục ah một tiếng, sờ cằm đánh giá Hàn Tuyết Lăng, nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng nhăn nhó thì Tần Mục lắc đầu, nói:- Em bay giờ hiểu rất nhiều đấy. Hàn Tuyết Lăng nện vào vai Tần Mục, nói ra: - Anh đấy, âm hiểm hơn cả em.
831 Hàn lão gia tử gõ bát cơm mắng: - Lão Tần vương bát đản cũng không biết quản anh sao, coi trời bằng vung có phải hay không?Tần Mục cúi đầu, bộ dáng nhận sai, Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh cười cười.
832 Mặc dù thành phố quy hoạch trên danh nghĩa là đơn vị độc lập, nhưng vẫn thuộc sự quản lý của tỉnh Giang Bắc, chưa trở thành thành phố trực thuộc trung ương.
833 Dương Ngọc Điền lại nhìn hắn, lắc đầu nói: - Không thể quay về, không thể quay về được. Ngọc Hải à, những năm qua cậu ở kinh thành, cái gì nên ăn cũng đã ăn, cái gì nên uống cũng đã uống, trong nhà đối với cậu cũng không có yêu cầu quá lớn, có phải không? Trái tim Dương Ngọc Hải bất chợt nhảy loạn, không biết những lời này của Dương Ngọc Điền là có ý gì, chỉ có thể ngây người không nói lời nào.
834 Về phần hai cục trưởng công an đợi thăng quan, hiện tại lại không ra ngoài ngồi cùng Tần Mục, chỉ gọi điện cho Tần Mục, báo cho hắn biết chuyện này đã được cấp trên tiếp nhận, không thông báo xuống dưới.
835 Trận chiến tranh lộn xộn này không phải mới ngày một ngày hai, thậm chí không phải một hai tháng là có thể kết thúc, Tần Mục đang lo lắng cũng cảm thấy thoải mái hơn, mỗi ngày đi làm đều đến đại sảnh nghiên cứu bố trí nhiệm vụ, sau đó rảo mấy bước chân thư thả trở về phòng làm việc của mình.
836 Hắn chỉ nói qua quýt với Vân Băng, chuyện này mình không muốn tham dự vào, lại không muốn để Cận Tiểu Xuyên chịu thiệt, cho nên bằng hữu bên Mĩ có thể phải để cho Dương Ngọc Đình mắc nợ.
837 Trương Tử Bình nghe thấy những lời này của Tần Mục, đi tới đi lui trong phòng làm việc. Những lời này, ý tứ bên ngoài là không muốn can dự, không muốn tranh giành công trình, ép giá lẫn nhau với người khác, nhưng Trương Tử Bình lại có thể nghe ra ý tứ bên trong, Tần Mục rõ ràng là muốn một mình nuốt trọn công trình này.
838 Tần Mục cười nói: - Được, có tiền đồ, không sợ người lạ. Lúc này lão Mã đã lấy lại tinh thần, khống chế được kích động trong lòng, cười nói với Tần Mục: - Tôi và mẹ nó suy nghĩ mãi, cuối cùng một năm trước đã đưa nó về.
839 Hoàng Linh cười hì hì nói: - Bát ca của cậu có đẹp trai không, có giàu không? Ca ca cậu kết hôn chưa, trở thành chị dâu của cậu cũng không tệ. - Đúng rồi, Cao Khiết, nước phù sa không rơi ruộng người ngoài, xin cậu hãy giúp đỡ cho tỷ muội chúng tớ đi, làm tình nhân, một tháng có một vạn tiêu vặt, cũng không cần gì khác.
840 Hai mươi đồng, vào năm 97 làm gì có nơi nào làm đắt như vậy? Nghe giọng nói của tiểu cô nương, rất giống nơi giao nhau giữa Ký Bắc và Sơn Nam. Cao Khiết đưa giấy căn cước cho Tần Mục, Tần Mục cầm lấy nhìn, tấm ảnh chân dung đen trắng trên giấy căn cước nhìn còn non nớt hơn tiểu cô nương trước mặt.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50