61 Dịch giả: GiaĐây là hành động bất đắc dĩ, cũng là biện pháp trong vô vọng. Diệp Lưu Vân dùng hết sức mình có tạo ra biến hóa cuối cùng. Đồng thời cũng mất đi tất cả biến hóa.
62 Hải khách đàm Doanh Châu, yên đào vi mang tín nan cầu. (*Khách biển bảo nhau về Doanh Châu, khói sóng mù mịt tìm được đâu)Thế giới này ngoài biển không có Doanh Châu, nhưng có Thanh Huyền.
63 Đương nhiên chuyện quan trọng trước mắt không phải là nghiên cứu vấn đề này, mà là bản thân hắn có thể cảm nhận sức hút của cây cờ trắng đang vẫy động kia.
64 Nữ tử kia khẽ mỉm cười, lên tiếng: "Gặp được ta xem như ngươi may mắn, bằng không chỉ sợ ngươi đi mấy tháng cũng chưa chắc có thể tìm tới vị trí sơn môn.
65 Dịch giả: GiaThẩm Luyện ở lại quán rượu ba ngày, đồng thời liên tục đi dạo quanh trấn, cuối cùng hắn cũng tìm hiểu rõ vài chuyện. Người trong trấn nhỏ thật ra phần lớn là đời sau của một số đệ tử trong Thanh Huyền, hoặc là có cơ duyên đến đây rồi từ từ hòa nhập vào sinh hoạt trong trấn.
66 Dịch giả: GiaChín chín là số cực trong thiên địa, vì vậy Thanh Huyền chọn ngày này để mở sơn môn cũng có đạo lý của riêng nó. Tuy rằng đã trải qua một trận đào thải tự phát, nhưng vẫn còn ít nhất ba mươi người nguyên vẹn không tổn thương.
67 Dịch giả: GiaLư sinh nghiêm túc bước về phía trước, vóc người hắn cao lớn, một bước hơn hẳn hai bước của người thường, trong nháy mắt đã đến gần hai lão giả, ôm quyền chắp tay, lớn giọng nói: "Xin hỏi hai vị tiền bối, phải chăng là thượng tiên trong Thanh Huyền?"Lão giả áo đỏ nhìn Lư sinh một chút, khuôn mặt mỉm cười, lên tiếng: "Thần tiên nào dễ làm như vậy, ba người các ngươi cùng lên đây đi.
68 Đôi mắt của đạo nhân không phải rất có thần, càng không để lộ ra vẻ tang thương giống như hồ tiên Tân Khứ Bệnh. Thậm chí tuy có dáng dấp thần tiên, luận phong thái lại còn kém hơn Tô tiên sinh một chút, nhưng theo bản năng Thẩm Luyện vẫn cảm thấy đạo nhân này có một loại thần bí và khó lường, thậm chí bất giác hắn còn có cảm giác muốn quỳ bái.
69 Dịch giả: GiaĐây là một dãy nhà trúc thưa thớt đẹp mắt, Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa còn chưa tới cửa nhà trúc thì cửa kia đã mở ra, xuất hiện một người, tóc xám điểm bạc, đạo bào trên người đã rất cũ kỹ, tay áo bên phải trống rỗng.
70 Dịch giả: Gia"Tam Vấn sư huynh, tuổi thọ của huynh đã sắp hết, tại sao không đi cầu xin Chưởng môn một viên Ngoại đan, ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ thêm ba trăm năm nữa.
71 Dịch giả: GiaThẩm Luyện nhớ lại hôm qua Tam Vấn đạo nhân có nói, cả hạ viện còn lại bốn người, thế thì vị Đạo giả trẻ tuổi này hẳn là là một người trong đó.
72 Dịch giả: GiaThẩm Luyện đột nhiên có chút thông cảm với vị sư huynh Trần Kiếm Mi này, dùng tốc độ tu hành siêu nhanh đạt đến cảnh giới mà tu hành giả tầm thường có lẽ cả đời cũng không đến được, sau đó bị vây ở cảnh giới này bốn mươi năm, không cách nào vượt qua.
73 Dịch giả: GiaChưởng môn đạo nhân khoát khoát tay nói: "Việc đó không đáng ngại, trước hết để cho Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa tiến hành nghi thức nhập môn đã.
74 Dịch giả: Gia
Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa ở bên ngoài, cũng không biết trong cung điện xảy ra chuyện gì, chỉ đợi một lúc sau mới nghe được bên trong truyền ra giọng nói của chưởng môn đạo nhân, muốn để một mình Thẩm Luyện đi vào… mà không phải để cho đệ tử mới thu của hắn - Lư Thủ Nghĩa cũng cùng đi vào.
75 Dịch giả: Gia
Chuyện thứ ba Thẩm Luyện làm chính là đi Thái Vi Các tra tìm những tư liệu thông thường trong giới tu hành.
Tông môn tu hành trên đời nhiều không đếm xuể, nhưng những môn phái có thể ra Trường Sinh chân nhân cũng không nhiều lắm.
76 Dịch giả: Gia
Lư Thủ Nghĩa không có hơi sức đâu đi quan tâm Thẩm Luyện, bởi vì đối với hắn mà nói, tu hành cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hắn thiếu hụt căn bản, một loại nhận thức đối với tu hành.