41 Hai người giống nhau ở chỗ đều có vẻ ngoài xuất chúng, cùng với quý khí khó che giấu và trình độ võ học tuyệt thế. Thẩm Luyện lại cười nói: "Dùng thân thể máu thịt khắc chữ lên thần binh lợi khí, đừng nói là những người như chúng ta, dù là trong chốn giang hồ cũng hiếm có người làm được, nếu đã không sửa được, Ngọc Phi! không bằng ta thay ngươi đưa đao cho vị công tử này nhờ hắn sửa giúp ngươi.
42 Ánh đao chợt lóe lên rồi biến mất, thắng bại đã được phân ra. Đương nhiên Thẩm Luyện sẽ không bị Kiếm Thập Tứ đánh bại, kiếm của Kiếm Thập Tứ đã gãy thành hai đoạn, còn phá hủy luôn kiếm ý chưa thành hình của hắn.
43 Bụi đất mịt mù, cái đầu trọc của Lăng Xung Tiêu đã dính đầy tro bụi, hắn chui ra từ một đống gạch vỡ sau đó mắng tới tấp: "Ngươi dùng thứ võ công quỷ quái gì thế, ngay cả ta cũng không tránh được.
44 "Ngươi là ai?""Ta là người lần trước phái tiểu nữ đến mời ngươi, mười lăm này gặp lại. " Tia sáng đỏ kia run lên, lắc đầu vẫy đuôi rồi luồn vào cơ thể Diệp Lưu Vân, sau đó lại bay ra, mang theo một bức tranh rồi bắn nhanh về phía chân trời, chớp mắt đã biến mất không tung tích.
45 Ra khỏi vườn hoa, có một người đang đứng chờ, Thẩm Luyện biết người đó, chính là Thẩm Nhược Hi. Tuy Thẩm Luyện ít trở về Thẩm phủ, nhưng mỗi lần trở về đều kinh động mọi người, dù là Thẩm Thanh Thạch, Thẩm Thanh Sơn cũng tỏ ra khách sáo với hắn.
46 "Nghĩ đến hôm nay phải tặng quà cho cô nương, thật ra ta cũng rất đau đầu, vàng bạc châu báu ta không thiếu, nhưng lại ngại nó quá tục, công pháp bí điển, ta cũng không tìm ra được công pháp nào có thể làm cho cô nương động tâm, nghĩ đi nghĩ lại, lệnh tôn mời ta tới sợ là có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, đến lúc đó tại hạ làm hết sức, thế chẳng phải đã quý hơn tất cả lễ vật khác rồi sao.
47 Cuộn tranh từ từ mở ra, lúc đầu Thẩm Luyện còn tưởng bên trong có gì huyền diệu, hóa ra lại trống rỗng. Hắn chần chừ một lúc rồi hỏi: "Đây là báu vật của Thanh Trúc Bang?""Chính là nó, lại nói nó cũng là vật mà tổ sư của Lăng Xung Tiêu mang khỏi Thanh Huyền.
48 Rượu là Thiêu Đao Tử, một ngụm ngấm người như đao vào cổ. Thiêu Đao Tử là rượu mạnh, cũng là rượu rẻ. Rất nhiều người cho rằng rượu ngon không rẻ, rẻ thì không phải rượu ngon, thật ra không hoàn toàn đúng.
49 Lúc Thẩm Luyện lên Già Lam Sơn thì đôi cha con hồ tiên kia đã biến mất không tung tích, tựa như chưa từng xuất hiện trên đời. Miếu cổ hoang tàn đổ nát, nơi nào cũng thấy rõ điều đó, thậm chí cả mạng nhện cũng giống như đã kết rất lâu rồi.
50 Thẩm Luyện cảm thấy rất kỳ quái, xảy ra chuyện lớn như vậy mà chủ nhân trong Tô Gia Bảo cũng không lộ diện. Chẳng lẽ bởi vì sợ mấy tên ác nhân giang hồ này nên không dám xuất hiện.
51 Mạc Bắc tam hùng từng bước từng bước đến gần Thẩm Luyện, câu nói lúc nãy của Thẩm Luyện đã chọc giận bọn họ. Mỗi bước đi đều rất nặng nề, ba người trước sau như một, dường như có thể nghe được cả tiếng ngói rung trên trần nhà, chẳng biết có phải là mưa to bên ngoài giã vào nóc nhà, hay là bước chân của ba người khiến cho mái ngói bật lên.
52 Dịch giả: GiaLúc trước người dẫn Thẩm Luyện vào trong tránh mưa là một lão bộc, sau đó đã sớm biến mất không thấy đâu. Nơi này chỉ là một gian phòng phụ, dù sao chủ nhân trong bảo có lòng tốt để người đi đường vào tránh mưa một lúc mà thôi, sẽ không cung cấp đồ ăn thức uống gì.
53 Dịch giả: GiaThẩm Luyện vẫn luôn muốn tầm Tiên cầu Đạo, nhưng đến khi thật sự đối mặt với cao nhân biết đạo thuật thần kỳ thì trong lòng hắn lại nổi lên một chút kinh hoảng, nếu không thì tội gì hắn phải vận chuyển Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải để cho mình nhất niệm không sinh.
54 Dịch giả: Gia"Đúng thế, bản hợp tấu cầm tiêu này tài nghệ cao siêu, có thể nói đã đăng phong tạo cực (1), nhưng lại thiếu một chút thần vận. ""Thần vận thế nào?" chủ nhân thản nhiên hỏi.
55 Dịch giả: Gia"Người khác không đạt được, nhưng ta nhất định đạt được, Trúc muội! muội nói xem. " Một giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên từ sườn núi.
56 Dịch giả: GiaBốn Đạo môn giống nhau như đúc, không tìm ra điểm khác biệt nào. Cả bốn đạo môn đều mở ra, có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong. Cảnh vật bên trong đương nhiên là ngôi đình mát lúc trước.
57 Dịch giả: GiaThiên ngôn vạn ngữ cũng không làm cho người ta rõ ràng bằng tai nghe mắt thấy. Dù cho Tô tiên sinh có hàng ngàn lý do để nói kiếm đạo độc tôn, trong lòng Thẩm Luyện không tin thì hắn cũng không cách nào buộc Thẩm Luyện tin được.
58 Dịch giả: GiaThẩm Luyện mới hồi tỉnh lại từ trong cơn hốt hoảng, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn vô lực, cảm giác mệt mỏi kia tựa như thủy triều xông tới.
59 Dịch giả: GiaTầm thường nhất dạng song tiền nguyệt, tài hữu mai hoa tiện bất đồng. (*Trăng ngoài song cửa luôn như thế, vừa có hoa mai đẹp lạ lùng. )Đạo chính là tâm tình, Diệp Lưu Vân cảm nhận rõ ràng Thẩm Luyện của lần gặp mặt này còn thoát tục hơn cả lần đầu gặp gỡ, trên người hắn tất nhiên đã sinh ra biến hóa kỳ diệu nào đó.
60 Dịch giả: GiaMột khắc trước hồ nước vẫn sáng rực, trong chớp mắt đã rơi vào đêm tối cô tịch. Cho dù hồ phẳng như gương, cũng không thể tự phát sáng tỏa nhiệt.