21 Nàng có thể chắc chắn, người đeo mặt nạ hoàng kim ngồi trong xe đuổi kia, chính là nam tử trong núi nàng nhìn thấy khi tới thế giới này. Vô luận thế nào nàng cũng không quên được đóa tử liên yêu dị bẩm sinh kia, khuôn mặt tuấn mỹ đó, bất kể thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao người đó phải đeo mặt nạ.
22 “Tỷ. ” Bàn tay bé nhỏ của Phượng Tử Duệ cầm chặt tay nàng, lung lay, “Tỷ có chuyện gì sao?”
Phượng Vũ Hành lấy lại tinh thần, đưa tay xoa đầu Phượng Tử Duệ: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.
23 Phượng Vũ Hành chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên, liếc nhìn lão thái thái một cái. Thế này đã xong rồi?
Nhìn Phượng Vũ Hành đứng đối diện, lão thái thái lộ vẻ phiền chán, nhưng tốt xấu vẫn còn khí độ, vẫn chưa giáp mặt chỉ trích, chỉ nói: "Ta vẫn nhớ tới tình cảm phụ thân ngươi lúc trước, cũng là nghĩ tới tỷ đệ các ngươi mới đón các ngươi hồi phủ, nếu đã trở về, thì phải biết mà cảm tạ.
24 Theo sự hướng dẫn của Lý ma ma, hai nhan hoàn khác cũng tới chào ba người, một người gọi Mãn Hỉ, một gọi là Bảo Đường.
Hai nha đầu nhìn dáng vẻ chừng mười sáu mười, mười bảy tuổi, Mãn Hỉ cao hơn, Bảo Đường có chút hơi mập, nhưng dựa vào ánh mắt của nàng ở thế kỷ 21 mà đánh giá, hơi mập chính là nhìn vẫn có cảm tình nhất.
25 Nghĩ như vậy, nàng xoay nửa người nhìn về phía Thẩm thị, "Thẩm di nương, A Hành đang giúp phụ thân nhớ ý tốt của ngài, để bất luận lúc nào phụ thân cũng sẽ nhớ rõ đại ân năm đó của Thẩm gia.
26 Phượng Phấn Đại tức giận đến mức mặt tái xanh, chỉ vào Phượng Vũ Hành:"Ngươi, ngươi. " Ngươi nửa ngày cũng không biết nên mắng thế nào. Dù sao nàng cũng là con cái nhà danh gia vọng tộc, từ nhỏ được giáo dục ra, mấy lời lẽ như "Mắt chó đui mù" còn có thể nói ra, chứ mấy lời mắng chửi “ chuyên dụng’ để nàng dùng mắng người, nghèo đến nổi nàng không có để dùng.
27 "Lão thái thái!" Thẩm thị thấy không nói được với Phượng Cẩn Nguyên, ngược lại đi theo lão thái thái để tìm người phá.
Mà đối với việc Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên thay đổi chủ ý giữ lại ba người Diêu thị, lão thái thái cũng khó hiểu lại không tình nguyện.
28 Lúc này, Tôn ma ma đi nhặt bao y phục mà Phấn Đại ném xuống đất lúc ban nãy cũng đã trở về, vừa vào phòng vừa nói: "Tính tình Tứ tiểu thư vẫn rất ương ngạnh ngang ngược, nhưng những năm này cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.
29 "Tỷ tỷ. " Bàn tay nhỏ bé của Phượng Tử Duệ nắm chặt tay nàng, quơ quơ, "Tỷ làm sao vậy?"
Phượng Vũ Hành lấy lại tinh thần, bàn tay để trên đầu Tử Duệ xoa nhẹ: "Không có gì, chúng ta đi thôi.
30 "Đây là cái gì?" Diêu Thị cầm thanh Snicker, hiếu kì hỏi.
Phượng Tử Duệ đứng một bên liếm thử, sau đó vui vẻ nói: "Rất ngọt. "
Phượng Vũ Hành nhéo nhéo gò má của Tử Duệ, đứa nhỏ này quá gầy, khuôn mặt chẳng có bao nhiêu thịt để sờ.
31 "Đúng vậy, đúng vậy!" Lý ma ma kia tiến lên nửa bước giúp Diêu thị, dẫn mọi người đi vào viện, vừa đi vừa nói chuyện: "Đại phu nhân nói, Diêu di nương vừa mới hồi phủ, mọi việc không tiện, thay đổi ma ma không hiểu quy củ sợ là hầu hạ không tốt, sai lão nô mang theo hai đại a đầu đến đây giúp đỡ trước, chờ bên này sắp xếp tốt, thì để di nương chọn hạ nhân đắc lực mà sai sử.
32 Diêu thị cùng Phượng Tử Duệ cố nén cười, nhưng Tôn ma ma thì lại vui mừng ra mặt. Bây giờ nhị tiểu thư đã thay đổi rồi, sẽ không bao giờ để cho người trong phủ bắt nạt bản thân nữa, mà còn học được cách để phản kích lại.
33 Phượng Vũ Hành nghiêng đầu, lúc mở rộng cửa phòng thì nhìn thấy ở cửa viện có hai tiểu cô nương đang tiến vào, có vẻ đều mười tuổi, người đi phía trước mặc một bộ váy thêu tinh xảo màu hồng, một bàn tay vặn khăn che mặt bên môi, tay khác cầm túi đồ, trên mặt lộ rõ sự chán ghét mãnh liệt hơn so với nha đầu Mãn Hỉ kia vài phần.
34 Hầu hạ Phượng Vũ Hành tắm rửa là Mãn Hỉ, ban nãy nàng có để ý đến móng tay của Mãn Hỉ được sơn phết tốt lắm, chỉ là nha đầu này không ngờ bước vào Liễu Viên cư nhiên làm việc nặng cả một ngày, cho nên sơn móng tay bây giờ đã sớm tróc ra gần hết.
35 "Dạ?" Thấy Phượng Vũ Hành đột nhiên thay đổi ngữ khí với mình, Tưởng Dung cả kinh không biết nên đáp như thế nào, nghẹn nửa ngày mới gật đầu, "Không có gì, đều khỏe, nhị tỷ tỷ cũng khỏe chứ?" Không đợi Phượng Vũ Hành trả lời, lại nhìn về phía Diêu thị: "Mẫu thân.
36 Phượng Vũ Hành lắc đầu, “Ngươi là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh mẫu thân, muốn cứu mạng cũng phải đi cầu mẫu thân cứu ngươi, ta chẳng qua là một thứ nữ không được yêu thích, làm sao cứu ngươi?”
Mãn Hỉ cũng rất thông minh, nghe hiểu được lời Phượng Vũ Hành ám chỉ, muốn bảo vệ thân phận cùng địa vị thì phải nhận thức rõ tình thế trước mắt.
37 Nàng ra bên ngoài xem xét, mặt trời đã lên cao, đến trưa rồi. Trước bận rộn một hồi cũng không cảm thấy đói, trước mắt bị Tử Duệ ăn một miếng điểm tâm nhỏ lại đem cơn đói khơi lên.
38 Chuyện đi dạo buổi đêm ở Phượng phủ này, có thể dễ dàng làm như vậy, thật đúng là cảm tạ Phượng Phấn Đại đưa tới bao quần áo cũ kia.
Tuy nói quần áo mấy năm trước hơn nửa đều đã ngắn nhỏ, nhưng may mà mấy năm qua trong sơn thôn ăn uống không tốt, dinh dưỡng không đủ, thân thể nhỏ bé này cũng không phát triển được bao nhiêu, vẫn là còn tạm mặc được một chút, dù sao cũng hơn loại váy cứng như giấy ráp kia, nàng cũng càng không muốn vừa tắm xong lại phải khoác lên quần áo dơ mặc ban ngày.
39 Phượng Tử Duệ không hiểu, mất hứng hỏi: "Tại sao?"
Diêu thị giải thích cho hắn: "Bởi vì trong phủ, mẫu thân các ngươi chỉ có một, chính là Trầm thị.
40 Nàng sơ ý chọc thủng cửa giấy, cũng không tin giấy dán cửa sổ bị ngón tay chọc thủng, chủ nhân của gian phòng sau khi phát hiện lại không nghi ngờ.
Tiến vào trong không gian lần nữa, đi thẳng lên lầu hai.