41 Khi Lạc Chỉ và mẹ đến nhà tang lễ, bãi đỗ xe vốn đông đúc chật chội giờ chỉ còn lác đác vài chiếc xe. Vùng ngoại ô lạnh hơn nhiều so với trung tâm thành phố, cái giá buốt của gió Bắc bén nhọn như nghìn vạn lưỡi dao mảnh lướt qua mặt.
42 Theo bản năng, Lạc Chỉ nhìn ra phía cửa, suy nghĩ xem liệu bây giờ mình bỏ chạy thì có bị người phụ nữ kia chặn lại không. Lần này cô thực sự sợ, nước mắt thoáng chốc dâng đầy.
43 Lạc Chỉ cũng không phải quá muốn trở về trường cũ.
Cô vẫn cảm thấy trường học là một nơi rất tàn nhẫn, từng tòa nhà đứng lặng giữa dòng chảy thời gian, giữ tuổi trẻ kẹt cứng giữa khoảng không chật hẹp và sự phấn đấu nhọc nhằn, vậy mà vẫn được thể hiện bằng những lời tốt đẹp.
44 Lạc Chỉ bình tĩnh gật đầu và đón lấy bút. Cô nhận ra chỗ trống chỉ có một hàng, quả thực quá nhỏ nên đã viết nắn nót từng nét một vào giữa tiêu đề và bảng.
45 Ngày 12 tháng Tư, thời tiết rất lạnh. Lạc Chỉ mặc không biết bao nhiêu đồ lên người, trông chẳng khác gì một chú gấu. Lúc đứng chờ xe, cô gặp một bạn học.
46 Lạc Chỉ đã từng xem phim “Câu chuyện tháng Tư” của Shunji Iwai, cô gái trong phim vì tình yêu thầm kín của mình mà cố gắng thi đỗ trường Đại học Nghệ thuật Musashino, cô ấy hạnh phúc hơn cô nhiều.
47 Lạc Chỉ đang định đi ra khỏi cổng thì bỗng nhiên gặp Đinh Thủy Tịnh.
Đinh Thủy Tịnh mang theo một túi đồ ăn vặt lớn, khoác áo khoác trắng nhưng không kéo khóa, để lộ ra chiếc áo len in hình chú thỏ lớn bên trong.
48 Lạc Chỉ ghét tàu hoả chạy ban ngày.
Nếu là buổi tối thì bây giờ cô đã có thể ngủ hoặc đọc tiểu thuyết, chứ không phải ngồi ở dưới dùng mấy lời nhạt nhẽo để an ủi bà cô khóc mãi không thôi.
49 Anh hỏi cô tên là gì.
Lạc Chỉ sững người nhìn Thịnh Hoài Nam, đôi mắt bỗng chốc cay xè.
Hai tuần sau, khi công bố kết quả thi giữa kỳ, cô nắn nót viết ba chữ “Thịnh Hoài Nam” lên phiếu điểm, ba chữ như xa rất xa dưới ánh mặt trởi.
50 Trong lúc Lạc Chỉ còn đang mải mê nghĩ ngợi thì tiết học nhàm chán đã kết thúc. Cô vội vàng gõ lại địa điệm thi cuối kỳ và phạm vi ôn tập vào laptop, thầy vừa cho tan học là lập tức xách túi và áo khoác chạy ra cửa sau.
51 Cuối cùng hai người đều mặc quần áo đơn giản nhất: sơ mi trắng và quần jeans.
“Giống chị em sinh đôi không?” Bách Lệ vừa buộc tóc đuôi ngựa vừa mỉm cười với chính mình trong gương.
52 Người được anh gọi là sếp Cố kia thoải mái dựa về phía sau, một cánh tay khoác lên thành ghế, hơi nhướng mày mà không nói gì, chỉ khẽ cười gật đầu, đợi Thịnh Hoài Nam giới thiệu.
53 Lạc Chỉ không biết rốt cuộc mình khóc là vì đau hay vì điều gì khác. Vài giây sau, cô bị Thịnh Hoài Nam kéo vào lồng ngực, gương mặt áp vào chiếc cà vạt, vài lụa không những không ấm áp mà thậm chí còn lạnh hơn nước mắt cô.
54 Lời Thịnh Hoài Nam bị chặn đứng bởi tiếng hét của cô gái trước mặt. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mất kiểm soát như thế. Nhưng hét xong cô lại không còn nói gì, chỉ yên lặng bất động nhìn anh, cả cơ thể dường như chỉ có con người chuyển động có thể chứng minh cô là người sống.
55 Ba giờ sáng, Giang Bách Lệ cẩn thận xoay tay nắm cửa, rón rén đi vào trong phòng, trông thấy Lạc Chỉ ngồi bó gối trên giường tầng bên dưới, ánh sáng hắt ra từ màn hình Walkman soi rọi gương mặt của cô ấy.
56 Nhật ký yêu quý:
Tôi từng kể cho Jake và Tiffany nghe một câu chuyện cổ của Andersen.
Ngày xửa ngày xưa có một vị hoàng đế. Tương truyền rằng trong vương quốc của ông ta có một chú chi sơn ca hót hay hơn tất cả những con chim khác, nhưng hoàng đế chưa từng trông thấy.
57 Diệp Triển Nhan đã cắt tóc bob, giờ còn xinh đẹp hơn thời cấp Ba. Cô ấy mặc chiếc áo khoác nhung màu đỏ, chân đi một đôi bốt lông màu xám cao quá đầu gối.
58 “Chị Niệm Từ!”
Nghe thấy biệt danh Lạc Chỉ gọi Trần Tĩnh, Lạc Dương không khỏi đổ mồ hôi lạnh, còn Trần Tĩnh vẫn vui vẻ chào hỏi cô. Sau khi ba người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa một quyển thực đơn cho Lạc Chỉ.
59 Vừa hết nghỉ Tết là sắp thi cuối kỳ, ngay cả Giang Bách Lệ cũng dọn bàn trong ký túc xá để chuẩn bị ôn thi.
Môn thi đầu tiên là Những nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác Lê-nin, sang đề khép kín.
60 Lạc Chỉ nâng tay áo mình lên ngửi thử, quả nhiên có mùi dầu mỡ thức ăn của căng-tin.
Nhưng chàng trai bên cạnh cô, sau khi cởi chiếc áo khoác mặc lúc ở căng-tin để lộ áo sơ mi xám, lúc ngồi xuống có một cơn gió nhẹ lượt qua, từ phía anh vẫn thoang thoảng có mùi thơm của quần áo mới giặt.