21 5 giờ sáng hôm sau, nó dậy sớm hơn thường ngày. Một phần nó muốn tận hưởng cái lạnh của Bắc Kinh và hơn hết hôm nay nó lại được học với Thiên Thiên. Tuy 2 người học chung lớp nhưng chưa từng nói chuyện thoải mái, cũng không thể bàn luận bài cùng nhau được.
22 Hai đứa cùng nhau vào bếp. Cơ mà với bản tính nghịch ngợm, quậy phá của nó thì nấu cũng đâu có nhanh. 2 người đùa nghịch ngay trong bếp, đúng là đâu cũng có trò để tụi nó chơi.
23 Sau khi nghỉ Đông, bọn trong lớp nó thường tổ chức một buổi đi chơi nho nhỏ mà rất điên, rất bá đạo. Năm ngoái đi câu cá, thực chất thì có câu được cá nhưng lại không biết cách chế biến nên lần đó cả lũ đau bụng.
24 - Bình tĩnh đi nào, mình nói mình nói, là trò truy tìm kho báu - Ồ, nghe thú vị đấy nhỉ_ Mọi người hồi hộp" Chơi thế nào?''
- Trước tiên chúng ta sẽ bốc thăm theo cặp, nhưng theo mình tính thì có lẽ sẽ dư ra một nam và một nữ, họ sẽ chịu thiệt là phải đi một mình, nhưng hành động sẽ dễ và nhanh hơn.
25 "Mình đang ở đâu đây?" Câu duy nhất mà nó nghĩ được lúc này. Nó gần như mất hết sức lực, nằm đó. Máu ở đầu nó đang rỉ ra, chân tay trầy xước lung tung.
26 " An Nhiên, cậu đâu rồi?"_ Thiên Thiên liên tục gọi tên nó nhưng không ai trả lời. Cậu nghe được 3 tiếng súng "Đoàng. . . đoàng. . . đoàng", một cô gái nằm đó, máu từ người đó cứ thế chảy ra không ngừng cùng với nụ cười gian ác của kẻ gây án " An Nhiên, cậu sao thế này, tỉnh lại đi, cậu không được ngủ mà"_ Thiên gào thét, nước mắt giàn giụa, quay lại nhìn kẻ đã bắn An Nhiên bằng con mắt căm hận
" Vĩnh biệt mày Dịch Dương Thiên Tỉ"_ Một tràng súng vang lên
~~Cậu giật mình, ngồi bật dậy " Thì ra là mơ''.
27 Tối hôm đó, buổi tối cuối cùng khi kết thúc chuyến đi chơi, mọi người quyết định đốt lửa nhảy múa. Phong cách hôm nay mà cả lũ hướng tới chính là " NGƯỜI CỔ ĐẠI" Chúng nó sẽ nhảy múa như những người rừng luôn.
28 - Tại sao cậu lại không đồng ý? Nói cho tôi biết lý do _Thiên nhìn nó, ánh mắt tràn đầy thất vọng. Trong suốt một năm qua, cậu vì nó mà làm rất nhiều việc, giúp đỡ nó rất nhiều nhưng cuối cùng thì chỉ có sự tổn thương như thế này.
29 Buổi sáng mùa đông rất lạnh. Đúng, lạnh vô cùng, vẫn le lói ánh sáng mặt trời nhưng nó thật yếu ớt. Không còn nghe thấy tiếng chim ríu rít trên cành cây nữa, không còn thấy sự hân hoan trong ánh mắt mọi người.
30 1 tuần trôi qua. Ngày nào nó cũng tìm cậu, cũng đi với cậu, cùng cậu vui vẻ, cùng cậu cười đùa, dường như nó đã quên mất bản thân đang bị bệnh. Rồi cho đến một hôm, cơn đau đầu lại tái phát.
31 Nó sau khi ngất đi được ba mẹ đưa vào bệnh viện. Làm thủ tục xong thì chuyển thẳng sang Mĩ. Ba nó có quen với một người bạn là bác sĩ rất giỏi. Ông ấy đã đồng ý giúp đỡ và lo liệu đâu vào đấy hết rồi, chỉ cần nó qua đấy là có thể phẫu thuật ngay.
32 Hạ Băng rất thích Thiên Thiên. Những lúc thấy An Nhiên đi với Thiên Thiên, nhìn thấy họ cười đùa vui vẻ lòng cô rất đau nhưng với cô, tình yêu không phải là sự ích kỉ.
33 Cậu cầm quyển nhật kí, tay run run, nước mắt không cầm được. "Tại sao cậu lại ngốc như thế? Nếu cậu nói tôi biết mọi chuyện thì chúng ta có thể cùng nhau giải quyết vấn đề mà.
34 Tại sân bay, nó và một người con trai cao lớn đi với nhau, người con trai đó là Williams. Cậu này chính là con trai của bác sĩ đã từng phẫu thuật cho nó.
35 Một ngày đi chơi kết thúc, TFBOYS, nó và Williams về phòng của mình nghỉ. Không hiểu sao tối ấy nó cứ trằn trọc suy nghĩ đến chàng trai đó, nghĩ đến Thiên Thiên.
36 Cho dù tối qua có đi chơi về muộn thế nào thì nó cũng không thể "nướng" trên giường quá lâu được. Cơ bản chính là môi trường thay đổi. Nó thức dậy, rửa mặt xong bay ngay sang phòng của Williams nhưng chẳng thấy tên đó đâu.
37 "Mình giống cô gái đó lắm sao? Giống đến mức cậu ấy nhầm mình với cô gái đó hả? An Nhiên, An Nhiên ơi là An Nhiên, sao quen thế nhỉ nhưng mình là An An mà" Đầu nó bỗng dưng đau nhức vô cùng, một mảng đen hiện ra, nó nhìn thấy hai cô gái đang chơi guitar, văng vẳng bên tai lời bài hát" Nụ cười Việt Nam" và những tiếng reo hò.
38 Nó vừa mới ốm dậy mà đã phải lo biết bao nhiêu chuyện: luyện tập vũ đạo, làm bài tập ôn thi (còn một năm nữa nó mới ra trường nhưng vì nó là học sinh ưu tú và khá ngoan nên khi có kì thi nào sẽ có giáo viên qua Trung Quốc kiểm tra bài nó),.
39 " Lạnh, lạnh thế không biết, lạnh chết "Bảo Bảo" ta rồi, kiểu này chắc mình. . . Haizzz ở chỗ này chán quá, suốt ngày nhìn thấy mặt cái tên khó ưa đó, trời ơi con phải là sao đây? À, sắp làm bài kiểm tra cuối cùng rồi, mình sẽ trốn về Mĩ, vậy là tốt nhất, mình nhớ ba mẹ quá! " Vừa nghĩ xong, nó chạy về phòng xếp đồ đạc, rồi gọi Williams qua - NHÓC CON, VỪA NÓI CÁI GÌ? CHÚNG TA MỚI Ở ĐÂY MỘT THỜI GIAN RẤT NGẮN THÔI MÀ_ Anh hét vào mặt nó
- Ây, bình tĩnh, em có nói chúng ta đi không trở lại đâu, em chỉ qua đó một thời gian để hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng thôi mà_ Nó bình tĩnh nói để trấn an tinh thần Williams
- Một thời gian? Một thời gian là một tháng đó hả? Lâu lắm, với lại mọi lần đều có giáo viên qua đây mà, sao em cứ đòi về thế? Có chuyện gì sao?_ Williams hỏi
- Chả có chuyện gì cả, chỉ là kì kiểm tra cuối rồi, em không muốn cô lại vất vả qua đây.
40 " Haizzz, cậu có bao giờ đối xử tốt với tôi đâu [hình như có một lần] vậy mà sao tôi lại thấy nhớ cái tên ngốc nhà cậu thế không biết. Tôi lúc nào cũng thấy tôi với cậu như đã quen biết từ lâu ấy, rất muốn nói chuyện nhiều nhiều với cậu một chút mà sao lúc nào cậu cũng chọc cho tôi tức thế? Mà công nhận người tên An Nhiên đó may mắn thật" Nó lăn trên giường suy nghĩ mơn man.