Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

[Tfboys] Cố Gắng Thay Đổi Vì Anh

Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 58
Chương mới nhất: Chương 30
Cập nhật cuối: 8 năm trước
- An Nhiên (nó): 15 tuổi: Lạc quan, yêu đời, vui vẻ, mạnh mẽ, thông minh, giỏi võ, có tài nấu ăn, biết nhảy hiphop,. . . vv- Dịch Dương Thiên Tỉ (cậu): 16 tuổi: Ấm áp, quan tâm người khác (theo kiểu âm thầm lặng lẽ), học bá, là thành viên nhóm TFBOYS, vũ đạo tốt - Hạ Băng: 16 tuổi: mộc mạc, giản dị, tốt quá thành dễ lợi dụng (nhưng chỉ là giả bộ bị lợi dụng), giỏi múa, chơi nhạc cụ, biết đọc rap,.

Danh sách chương [Tfboys] Cố Gắng Thay Đổi Vì Anh


Chương 41: Chạy

41 " Nói là ba ngày thôi chứ một ngày mình còn nhớ mọi người không chịu được thì. . . mình sẽ về trong ngày hôm nay. Nhớ họ quá đi, nhớ quá đi, nhớ sắp chết rồi nhưng làm sao năn nỉ người lớn bây giờ? Haizzz, số của tôi, biết thế lần trước không về Mĩ nữa cho xong, nhưng nếu không về thì nhớ mami, papa lắm.


Loading...

Chương 42: Đồ Khôn Lỏi

42 " Người đó là ai thế nhỉ, mình tò mò quá đi. Mình thấy người này giống giống tên ngốc mặt liệt sao á, giống thế không biết nhưng mà mình mới tiếp xúc với tên đó một thời gian rất ngắn thôi mà, sao có thể chứ.


Chương 43: Tâm Sự

43 Buổi sáng hôm nay như lạnh lẽo hơn mọi ngày với Thiên Thiên. Phải hôm nay chính là cái ngày vừa tròn 5 năm An Nhiên rời xa cậu mãi mãi. Mọi người sẽ không thấy cậu cười, không thấy cậu lâu lâu lại cho vài câu xoắn não nữa, nếu để ý kĩ sẽ thấy năm nào vào cái ngày này hoặc gần tới ngày đó là tâm trạng cậu lại thay đổi thất thường.


Chương 44: Khởi Đầu

44 Ngày qua ngày, cái nhịp của cuộc sống nó lúc nào cũng nhẹ nhàng và bình yên nhưng đừng tưởng như vậy là nhàm chán. Nó có bạn bè, có người thân, có đam mê và có người mà nó muốn bảo vệ, tất cả luôn luôn song hành với nó.


Chương 45: Truy Đuổi

45 Cái chân nó đau, đi lại rất bất tiện đã thế còn phải ở lì trong phòng chán muốn chết. Đáng ra nó và Williams sẽ được đi lưu diễn một thời gian nhưng kết cục thì phải hủy bỏ, tuy bây giờ nó có thể đi được rồi nhưng vấn đề chính là mấy động tác nhảy nó không làm được.


Chương 46: Nghi Vấn, Phá Hoại

46 " Trời ơi, hôm nay con chính thức chống nạn rồi sao? Ức chế quá, khó chịu quá, điên mất thôi. Vũ đạo của con, vắng nó mấy ngày rồi con nhớ nó quá, làm sao đây, làm sao đây?" Nó ngồi trên giường, than trời oán đất.


Chương 47: Biến Đi Đâu Rồi?

47 " Gì đây, sao lại giống như thế? Người này có lai lịch thế nào? Sao lúc nào mình cũng cảm thấy cô gái này rất quen thế nhỉ? Cô gái này thường xuyên xuất hiện trong tiềm thức của mình, An Nhiên, wo ai ni.


Chương 48: Điều Tra

48 " Trả thù chuyện năm xưa? Mình đã từng đắc tội với người này à? Cơ mà mình có biết cô ta là ai đâu?" Nó thắc mắc, suy nghĩ hồi lâu rồi bình tĩnh lên tiếng - Rốt cuộc cô là ai? Cô muốn gì ở tôi đây?

- An Nhiên, mày không nhớ năm xưa chính mày mà ta phải rời khỏi trường, chính vì mày mà Thiên Thiên ghét ta sao? Mày không nhớ thì ta xin nhắc lại ta là Hạ Vy, là Hạ Vy mày nhớ chưa_ Cô ả trợn mắt lên, nhìn thẳng vào mắt nó, giọng nói mang âm sắc khàn khàn cay nghiệt.


Chương 49: Đừng Bỏ Tôi

49 Nó đứng đó, chân đau, nỗi sợ đó như đang dần lấn át con người nó "Không được, bình tĩnh bình tĩnh nào, muốn thoát khỏi chỗ này phải bình tĩnh" Nó cố trấn an bản thân rồi tìm cách cởi dây trói.


Chương 50: Bất Ngờ

50 Màn đêm yên tĩnh, mặt trăng sẽ rất sáng nếu đêm nay không bị mây mù che phủ. Sương rơi xuống càng nhiều, cái lạnh lẽo hôm nay thật kinh khủng nhưng đâu bằng cái lạnh trong trái tim của cậu.


Chương 51: Thông Minh

51 Suốt cả đêm, ba người thức chăm sóc nó đến tờ mờ sáng mới chợp mắt. Ghê nhất là bọn họ mệt đến mức 5 phút điện thoại réo một lần mà vẫn ngủ được. Người gọi điện thoại ở đây không ai khác chính là Vương Nguyên và Williams, hai cậu lo lắng cho An An đến đau cả đầu rồi giờ lại đến hai tên nhóc kia, thực sự tức không chịu được, hai người còn tự nhủ nếu gặp được Tuấn Khải và Thiên Thiên thì sẽ xử chết hai tên đó.


Chương 52: Chuẩn Bị

52 Nó giật mình " Chuyện gì đây? Biết thân phận thật của mình rồi à? Biểu cảm đó là sao? Thôi kệ cứ bình tĩnh từ từ rồi xoay sở" Quả không nằm ngoài dự đoán của nó, Hạ Băng lôi trong túi con Rilakkuma màu trắng ra để trước mặt rồi bắt đầu cuộc tra khảo - Cậu chính là An Nhiên đúng không?_ Nét mặt nghiêm nghị, lời nói rắn rỏi

- Tôi.


Chương 53: Hiện Tượng

53 Một căn nhà đồ sộ ở chân núi, rất đẹp, các đường nét vô cùng tinh xảo thể hiện rõ sự tinh tế, một đẳng cấp cao hơn hẳn những căn biệt thự xung quanh. Xa xa xuất hiện một ngọn đồi xám xịt, đỉnh đồi lởm chởm kì lạ, thấy hơi mờ mờ, ảo ảo giống như một điều kì diệu trong giấc mơ.


Chương 54: Cậu Không Giống Cô Ấy!!!!

54 Đêm khuya bắt đầu buông xuống. Từng cơn gió lớn thổi qua, rít từng tiếng, từng tiếng một. Chốt cửa sổ bất ngờ bật tung, rèm cửa bay bay trong gió ẩn hiện đâu đó một vật thể màu trắng mờ mờ ảo ảo lúc bay lên lúc lao xuống.


Chương 56

55 Nắng vẫn trải dài trên mặt đất, yếu ớt chứ chẳng gay gắt như nắng hạ. Cứ thả hồn theo gió, theo tiếng rì rào lòng nhẹ biết bao nhưng hình như không phải.


Chương 25

56 " An Nhiên, cậu đâu rồi?"_ Thiên Thiên liên tục gọi tên nó nhưng không ai trả lời. Cậu nghe được 3 tiếng súng "Đoàng. . . đoàng. . . đoàng", một cô gái nằm đó, máu từ người đó cứ thế chảy ra không ngừng cùng với nụ cười gian ác của kẻ gây án

" An Nhiên, cậu sao thế này, tỉnh lại đi, cậu không được ngủ mà"_ Thiên gào thét, nước mắt giàn giụa, quay lại nhìn kẻ đã bắn An Nhiên bằng con mắt căm hận

" Vĩnh biệt mày Dịch Dương Thiên Tỉ"_ Một tràng súng vang lên

~~ Cậu giật mình, ngồi bật dậy " Thì ra là mơ''.


Chương 54

57 Buông xuống rồi cái màn đêm u tối và ảm đạm. Thời gian cứ âm thầm trôi. . . lặng lẽ. . . lặng lẽ. . . dành riêng cho Tiểu An một góc thu mình lại. Cô đơn, trống trải, nhớ, thứ cảm xúc lẫn lộn cứ len lỏi trong trái tim nhỏ bé ấy.


Chương 30

58

" Tiểu Thiên Thiên, tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm " Nó luôn miệng nói trong dòng nước mắt, những cánh hoa trong lọ đang úa tàn, nhè nhẹ rơi xuống đất, tiếng thở than của dòng nước chảy thật khiến người ta chẳng thể đành lòng.


Loading...