Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

[Tfboys] Cố Gắng Thay Đổi Vì Anh Chương 30

Chương trước: Chương 25



" Tiểu Thiên Thiên, tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm " Nó luôn miệng nói trong dòng nước mắt, những cánh hoa trong lọ đang úa tàn, nhè nhẹ rơi xuống đất, tiếng thở than của dòng nước chảy thật khiến người ta chẳng thể đành lòng. Cơn gió lay động, phảng phất, thổn thức lòng ai? Sinh tử con người vốn chẳng thể tự quyết định, miễn sao họ ở mãi trong tim những người đang tồn tại là được rồi

Ngày hôm sau, Hạ Băng ra trường làm đơn xin nghỉ học cho An An. Thiên Thiên lại muốn trực tiếp gặp nó để hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành nhưng có lẽ ông trời đã phụ lòng của chính cậu.

- Hạ Băng, Nhiên Nhi đâu rồi? Tôi muốn gặp cậu ấy

- Con bé xin nghỉ rồi. Nó đã chuyển đi nơi khác, cậu không gặp lại nó được đâu, về lớp học đi

Một chút bất ngờ pha lẫn với sự sửng sốt " Đã rời đi rồi sao? Cậu thực sự hận tôi vậy à? Cậu muốn hoàn toàn chấm dứt mọi chuyện ở đây sao? Có nhất thiết phải tàn nhẫn như vậy không chứ? " Thất thần, lặng người lại, cậu hoàn toàn không biết nói gì, cảm giác trong tâm rất tệ. Lững thững bước vào lớp, nét mặt u sầu, không một chút cảm xúc, an tĩnh ngồi đó cho qua 5 tiết học dài đằng đẵng....

Giờ ra về, vẫn cái dáng vẻ đấy, đôi mắt hổ phách vô hồn cùng với cái máy nghe nhạc, cậu thong thả bước đi trên con đường quen thuộc đó, chìm đắm vào cái thế giới riêng mà không quan tâm để ý xung quanh, cũng như không muốn biết ai sẽ làm phiền cậu. Hoàng hôn buông xuống, những tia nắng nghiêng nghiêng, soi qua khe ô cửa sổ, thời gian cứ trôi, chỉ có người ở đó là âu sầu. Sau hàng cây ven đường, một người con gái xanh xao, tiều tụy đang lén nhìn theo cậu.

Trong lòng rất đau khổ, rất dằn vặt, khó chịu nhưng thay vì tùy tiện rơi lệ, cô ấy lại mỉm cười. Một nụ cười không phải hạnh phúc, cũng không khổ đau, nó là nụ cười của sự hy vọng, sự mong ước. Mong cho người cô thương có thể mỉm cười giống cô lúc này, hy vọng cậu sẽ vui vẻ trở lại, hãy quên cô đi, kí ức đẹp mà nhanh, mà có cái kết buồn.

- Cảm ơn cậu, tôi sẽ không quên những kỉ niệm của chúng ta đâu. Một giấc mơ đẹp...

Quay đầu lại, người con gái đó đi về một hướng, chàng trai kia lại đi theo hướng ngược lại. Từ nay, hai người chính thức bước trên con đường của riêng họ, cô gái ấy sẽ thầm cầu nguyện cho cậu, sẽ dõi theo từng bước chân, từng thử thách mà có lẽ cậu sẽ chẳng thể biết. Nhưng hãy để cô ấy làm tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người cô ấy thương khi bản thân cô còn tồn tại trên cõi đời này....

~~ Mưa giăng giăng, mưa bụi mù mịt, tiếng mưa rơi bao nhiêu , từng hạt nước mưa - từng giọt nước mắt, từng nỗi lòng của nó. Nước mắt đâu phải cứ rơi, cứ rớt ra ngoài mới là biểu hiện rõ nhất của người đang buồn, đang đau khổ? Nó không tuôn ra nhiều mà chảy ngược vào trong, chảy trọng tâm mới là sự khổ đau lớn nhất. Thẫn thờ, vô hồn, xanh xao, không từ nào có thể diễn tả hết hình ảnh của nó lúc này. Lặng nhìn dòng người vội vã tìm nơi trú mưa, những cặp đôi tay trong tay nói cười hạnh phúc, miệng khẽ cong lên, thật không ngờ trước lúc rời xa nơi này vẫn có thể nhìn những hình ảnh này. Lang thang bên ngoài rất lâu, cả người thì ướt như chuột lột mới chịu lết tấm thân về kí túc xá " Tạm biệt "

...........

- An An, An An, tỉnh lại đi, An An

~ Tại nhà Thiên Thiên, tâm trạng cũng như cảm xúc của cậu rất rối bời, rối như mớ bòng bong. Rõ ràng mới mấy ngày trước mọi thứ còn rất tốt đẹp, vẫn rất vui vẻ đấy thôi, vậy mà lại có một sự thay đổi quá lớn khiến chính cậu cũng không thể thích nghi kịp. Một người con gái bỗng đứng trước mặt cậu " Là An Nhiên " gương mặt buồn rười rượi, trên mình khoác một tấm áo đen, khung cảnh xung quanh hiện lên cũng mờ mờ ảo ảo, thực thực hư hư. Cậu tiến lại gần nó nhưng không hiểu sao nó chạy lại càng nhanh. Nó dừng lại, quay lại nhìn cậu lần cuối rồi hòa mình với mây khói, tan biến mất

- Đừng đi, đừng đi mà_ Tay cậu cứ với với về đằng trước rồi cậu giật mình ngồi bật dậy" Thì ra chỉ là mơ, mình không nên nghĩ, không nên nhớ gì về cậu ấy nữa, cậu ấy đã chấp nhận từ bỏ rồi thì mình cũng phải buông tay thôi, nhưng sao mình đau thế này, tim mình rất đau "

Vốn dĩ cậu không thể ngừng suy nghĩ về nó, nước mắt cậu cứ thế mà tuôn ra. Cậu cố gắng ngồi dậy, lôi hết xấp ảnh mà cậu và nó chụp đem đi đốt, cả những quyển nhật kí cậu để ghi riêng về nó cũng đốt sạch sẽ trừ con Rilakkuma và cái áo đôi đó. Cậu không nhẫn tâm bỏ chúng bởi chính bản thân mình cũng không đủ dũng khí để dẹp bỏ chúng, hơn nữa vẫn còn dùng được.

Ngày hôm sau cậu lại tiếp tục đến trường. Cả người hàn khí tỏa ra khiến những đứa nhoi nhoi trong lớp cũng phải biết điều mà tránh làm phiền. Hạ Băng trông thấy, đã tiếp xúc với Thiên Thiên một thời gian, cô hiểu cậu không phải là con người lạnh lùng hay cao lãnh gì đó, chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài nó là vậy, khi đã được tháo bỏ thì con người ấy vô cùng dễ thương. Dù cho cô có thích Thiên Thiên đến mức nào đi chăng nữa nhưng với cô, tình yêu không phải là sự ích kỉ. Chỉ cần nhìn thấy cậu hạnh phúc, thấy cậu cứ mãi cười là tốt rồi bản thân cô hoàn toàn không mong gì hơn. Giờ đây, chính cô phải tận mắt thấy người mình yêu nhất đau khổ, người chị em tốt của mình thì đứng giữ ranh giới của sự sống và cái chết bản thân vô cùng khó chịu. Đã từng hứa với An Nhiên sẽ chăm sóc cho Thiên Thiên thật tốt rồi, cô không thể thất hứa được.

- Thiên Tỉ, tôi có chuyện muốn nói với cậu

- Hôm nay tôi không có tâm trạng, cậu đi ra đi_ Thiên Thiên chỉ đáp lại bằng cái nhìn sắc lạnh

- Là sự thật, sự thật về tất cả mọi chuyện An Nhiên đã làm, sự thật về cái quyết định chấm dứt mọi chuyện với cậu

- Sự thật????

- Phải, con bé hoàn toàn không muốn chấm dứt với cậu, tôi biết con bé yêu cậu hơn ai hết nhưng.... _Cô ngập ngừng

- Nhưng làm sao? Cậu nói mau lên_ Cậu hét

- Con bé đã mắc bệnh, nó bị ung thư não. Sở dĩ nó chấm dứt với cậu là không muốn cậu đau khổ khi nó biến mất, không muốn cho cậu biết bệnh tình hiện tại của nó....._ Cô tiếp tục kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho cậu nghe

- Vậy cậu ấy giờ ở đâu? Cậu ấy có sao không? Cậu nói tôi nghe xem nào_ Cậu hét lớn lên

- Con bé đang ở Mĩ, tôi không nhận được tin tức gì chắc là đã có chuyện không hay gì đó xảy ra rồi, tôi đến nói cậu biết hy vọng cậu đừng đau khổ nữa, còn đây là cuốn nhật kí nó viết cho cậu, hãy đọc nó và suy ngẫm, hy vọng cậu có thể vượt qua nỗi đau này_ Nói rồi Hạ Băng bỏ đi

~" Mọi chuyện không có thật phải không An Nhiên? Cậu sẽ không chết đâu mà? Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau thực hiện hẹn ước này mà, cậu phải giữ lời hứa với tôi chứ."

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Trái Tim Em Thuộc Về Đất

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 36



Số Phận Mỗi Người

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 40


Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50