21 Hai người ăn cơm trưa xong, nói chuyện phiếm một lát, chủ yếu là Trọng Thế Hoàng hỏi Ôn Cố đáp, quan hệ hai người một bên chủ động một bên cố ý lảng tránh, trở nên vừa lúng túng vừa ấm áp.
22 Những người ở phòng cho khách dưới lầu bao gồm Chu Phục Hổ, Lưu Hán Tư và quản gia. Đến phiên Ôn Cố, chỉ còn duy nhất một phòng dùng để chiêu đãi khách quý ngay dưới phòng Trọng Thế Hoàng.
23
Lúc nghe hắn nói không có nhà, phản ứng đầu tiên của Trọng Thế Hoàng là người đã chết, "Ba cậu ấy sao lại chết?"
*[méi] vừa có nghĩa là "không có", vừa có nghĩa là "chết/qua đời"
Cảnh Tụng Bình đáp: "Người đi nhà trống.
24 Cảnh Tụng Bình nói tiếp: "Có chuyện này tôi vẫn không rõ. Sao Hồ Thắng Tài có thể chắc chắn rằng sau khi mình tự sát, đối phương sẽ đối xử tử tế với đứa trẻ.
25 Nguồn nhảy chương
26 Nguồn nhảy chương
27
"Giờ chúng ta đi ngay hả?" Kim Khoan Giang xốc chăn chuẩn bị xuống giường.
Ôn Cố dùng định thân chú giữ chặt gã lại, lạnh nhạt nói: "Không vội, cứ từ từ.
28 Bầu không khí trong tiệm ăn càng trở nên im lặng. Nhân viên phục vụ vốn định tới thu dọn chén đĩa, nhưng chứng kiến khí thế của hai người thì âm thầm lui binh.
29 Ôn Cố trở lại chung cư, đang xách bù nhìn ra ngoài thì nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp. Thứ nhất là của Cảnh Tụng Bình, bảo cậu sau này không cần đến công ty bảo vệ Chân Bình An nữa.
30
Ngoại trừ kẻ cầm súng chạy ra đầu tiên, Lương Bính Trì còn hai trợ thủ nữa cũng mang ma khí giống ông ta.
Một tên có biệt danh là Đại Quỷ, tóc dài đến vai, xanh xao vàng vọt, xương gò má nhô cao, trông chẳng khác gì ma quỷ.
31
Hắn có một đôi mắt rất đẹp, lúc dịu dàng thì long lanh gợn sóng, khi lạnh lùng thì lạnh như băng tuyết.
Trái tim Ôn Cố bị quất một roi thật mạnh, đạo tâm nháy mắt dao động.
32 "Thụ Thanh. " Trọng Thế Hoàng gọi rất nhẹ, không dám quay đầu lại, sợ dọa đến linh hồn. Hắn chậm rãi nâng tay sờ sờ cánh tay vòng quanh cổ, xác định đối phương không rụt lại mới yên tâm nắm lấy.
33 Lúc gặp lại Lữ Hằng, y đang thuê âu phục ở tiệm áo cưới. Âu phục màu đen thẳng thớm, vai rộng eo thon, chân dài mông cong, diện mạo nom từ xa rất bất phàm, nhìn gần lại cảm thấy tao nhã, dáng vẻ tự tin hơn một chút so với lúc mới gặp.
34 Ôn Cố và Lữ Hằng hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh hãi trong đáy mắt đối phương. Trong suốt khoảng thời gian dài bọn họ tu hành, bốn chữ "đại kiếp thế gian" không biết đã bị dùng bao nhiêu lần, mỗi khi thế gian xuất hiện ma đầu lại dùng một lần.
35
Việc này không nên chậm trễ, phải tranh thủ từng phút từng giây.
Đổng Hi vốn định dùng danh nghĩa chính mình đề cử hai vị tiên, nhưng nhớ tới vấn đề bằng mặt không bằng lòng giữa ba căn cứ lớn.
36
Cảnh Tụng Bình nghi hoặc nhìn về phía Ôn Cố.
Ôn Cố giơ hai tay tỏ vẻ vô tội. Mất đi chỗ dựa, thân thể Trọng Thế Hoàng trượt xuống.
"Giữ chặt!" Cảnh Tụng Bình lại hét lên.
37
Năm giờ kém mười lăm, ăn tối có hơi sớm.
Ôn Cố bị Trọng Thế Hoàng kéo đi, băng qua hành lang, phòng khách và phòng ăn, đi thẳng vào nhà bếp.
Trọng Thế Hoàng đưa cho cậu một cái tạp dề: "Cậu biết làm gì?"
Ôn Cố cầm lấy tạp dề, so so lên người, sau đó nhanh nhẹn mặc vào, dùng hành động nói với hắn: biết mặc rồi.
38
Hạ Quý Phong trả lời thẳng: "Không có. "
Cảnh Tụng Bình thất vọng định đi.
Hạ Quý Phong nói: "Cảnh tiên sinh, anh xem tướng mạo tôi đường đường tuấn tú lịch sự thế này, chắc chắn không nhìn ra ngoại trừ khoa nội thần kinh, tôi còn là bác sĩ khoa phụ sản.
39
Trọng Thế Hoàng thong thả rửa chén, tâm trạng không hề bị tin tức này ảnh hưởng: "Vậy cứ cho hắn đến. "
Mạnh Cẩn liếc nhìn bóng lưng vui vẻ của hắn: "Cậu tương tư thành họa rồi trả lời hay nhỉ?"
Trọng Thế Hoàng vô thức nhìn lướt sang phòng khách, "Đừng dùng thành ngữ linh tinh.
40 Nụ hôn phớt trên mặt nạ khiến hắn có quyền hi vọng về một ngày mai gần gũi giữa hai người. Trọng Thế Hoàng rất muốn thừa dịp này cùng Triệu Thụ Thanh đi tham quan thắng cảnh vùng sông nước, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt*, tiến thêm một bước xóa bỏ ngăn cách, vun đắp tình cảm, cùng hướng đến con đường thênh thang tươi sáng cộng hiệu vu phi**.