61 Ôn Cố giống như bị kéo đi, nhưng chân lại rất chủ động phối hợp. Mặc dù Bạch Tu Đại Tiên từng bảo, thời cơ cho cậu và Trọng Thế Hoàng gặp mặt chưa đến, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được chờ mong niềm vui ngoài ý muốn.
62
Quá trình không quan trọng, quan trọng là bọn họ cuối cùng cũng thành công.
Tang Bồ và Thanh Tiêu vô cùng vui sướng dẫn Ôn Cố về Côn Lôn, trong lòng vẫn rất tò mò về chuyện giữa cậu với Kiều Kiều.
63 Ôn Cố không về căn cứ Thế Thanh. Thứ nhất, hiện tại người làm chủ căn cứ Thế Thanh là Cảnh Tụng Bình, điều ấy chứng tỏ Trọng Thế Hoàng vẫn chưa trở về.
64
Môi hôn dần trở nên khó kiềm chế, tay bắt đầu xé rách quần áo, Ôn Cố nhận thấy không đúng, lấy Định Thân Phù trong túi Càn Khôn dán lên gáy hắn.
Trọng Thế Hoàng nhất thời cứng đờ.
65 Sau một thời gian dài quen biết Ôn Cố, Trọng Thế Hoàng rốt cuộc cũng may mắn được chứng kiến kiếm pháp "xuy mao đoạn phát*" của cậu. Hắn nhìn đao quang kiếm ảnh trước mặt, cảm thấy cằm mỗi lúc một mát hơn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
66
Tích lũy lâu ngày không khơi dòng, thời điểm tháo lũ trở thành một thảm họa.
Ôn Cố khoanh chân ngồi trên giường, mặc cho tiên khí tự lưu chuyển, bổ sung thể năng, chữa trị thương tích trên người.
67 Trọng Thế Hoàng nghỉ ngơi một lát mới có tinh thần đánh giá bốn phía, đập vào mắt chính là núi xanh trải dài, cỏ xanh ngút ngàn, các loài chim thú đang dừng hoặc di chuyển, tất cả đều không sợ người lạ.
68
Cổng lớn động phủ là gỗ lim vòng vàng (1), vòng vàng được trang trí bằng hai cái đầu Tiêu Đồ (2) rất sống động.
Ôn Cố đẩy cửa, đầu Tiêu Đồ đột nhiên quay lại cắn tay cậu, nếu không nhanh tay rút về, chỉ sợ đã bị cắn trúng.
69 Nghĩ đến đây, cậu không dám trì hoãn nữa, kéo tay Trọng Thế Hoàng, lôi người ra khỏi nước. Tiếng nước rào rào vang lên khi bọn họ ngoi lên mặt nước, lúc đặt chân lên bờ, bọt nước bắn tung tóe đã lắng thành âm thanh tí tách.
70
Lão phu nhân chấn động: "Hoàng Lăng đạo hữu. . . khỏe, khỏe không?"
Thanh Tiêu làm bộ kỳ quái nhìn bà: "Sư phụ ta pháp lực cao cường, phúc tinh cao chiếu, đi ra ngoài du lịch thuận buồm xuôi gió, đương nhiên mạnh khỏe.
71 Đi được vài chục trượng, tiền cảnh trở nên rộng rãi sáng sủa, biến thành gian thạch thất rộng khoảng mấy trăm mét vuông. Bên trong chất đống hàng trăm ngàn chiếc rương lớn nhỏ, trên rương đặt đủ loại đồ đựng, vàng bạc châu báu như rác rưởi vứt lung tung khắp nơi.
72
Trong lòng Ôn Cố căng thẳng, theo bản năng cự tuyệt: "Không được. "
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu một cái, hỏi: "Lôi kiếp của ma tu như thế nào?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Thiên địa biến sắc, sơn hà chấn động, người sống sót trăm người có một.
73
Từ bốn phương tám hướng, mây đen dày như năm sáu lớp chăn bông ùn ùn kéo tới tập trung lại đây, gió lạnh phần phật thổi qua.
Trọng Thế Hoàng mặc áo choàng xanh Ôn Cố cho hắn đứng trong gió, gió chui vào tay áo, hơi lạnh thấm vào tận xương sườn.
74 Ôn Cố vừa tỉnh thì phát hiện Hồn Tu Công Pháp đại thành, ba hồn bảy phách đã trở về vị trí cũ, nhưng chưa kịp vui sướng đã bị xối một chậu nước lạnh – chính xác là nước, giọt nước còn trượt khỏi lá.
75
Thịnh Văn Chiêu nâng mắt liếc cậu, bốn mắt nhìn nhau, bao nhiêu sóng ngầm lúc dâng trào khi bình lặng.
"Cỏ Nhỏ. " Sơn chủ không vui kéo lại lực chú ý của Ôn Cố, "Ngươi đi theo ta.
76
Ôn Cố nhìn hắn, trong đầu nghĩ đến lời Thịnh Văn Chiêu. Dưỡng yêu để ăn là thật hay giả?
Sơn chủ thấy cậu cứ mơ màng nghĩ đâu đâu, trên mặt hiện lên một chút bất đắc dĩ và buồn cười, cẩn thận tới gần ôm cậu vào lòng, chậm rãi dịch môi đến tóc mai, khẽ thở dài: "Cỏ Nhỏ.
77
Ôn Cố tưởng hắn không biết mình đã tìm đủ ba hồn bảy phách nên mới vẫn gọi là Cỏ Nhỏ, không ngờ đã biết rõ mọi chuyện, kinh ngạc nói: "Ngươi biết?"
Sơn chủ cười cười: "Cỏ Nhỏ ngốc, ta là chủ nhân Quy Hồn cảnh, nắm rõ nhất là hồn phách tái hợp với nhau, làm sao có thể không biết?"
Ôn Cố cố ý xem nhẹ giễu cợt trong lời hắn: "Sơn chủ thứ tội, sau khi ta tỉnh dậy thì không biết gì cả, càng không nhớ gì về quá khứ của Cỏ Nhỏ, không biết giải thích làm sao nên mới kéo dài đến nay, tuyệt đối không cố ý giấu giếm.
78 Dây leo thô to gấp hai lần dây thừng đột nhiên từ sau lưng sơn chủ vươn ra quấn lên dây thừng, vung mạnh muốn tát lên mặt Ôn Cố. Ôn Cố nghiêng người né tránh, vách đá bị đánh trúng tạo thành một vết sâu hoắm, đá vụn rơi lả tả.
79 Khuôn mặt Thịnh Văn Chiêu chậm rãi khôi phục như thường, giật giật thân thể, quay đầu nhìn Ôn Cố đang quan sát hắn, cười cười, âm trầm nói không nên lời: "Sư huynh, ngươi cuối cùng cũng chịu ra.
80
Ôn Cố không biết ý nghĩa thật sự trong đó, thấy ông mừng rỡ như vậy thì trong lòng ấm áp không thôi: "Khiến đại tiên lo lắng rồi. "
"Hừ. " Trọng Thế Hoàng giễu cợt không chút nể tình.