Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi Q.3 - Chương 46: Chương 46

Chương trước: Q.3 - Chương 45: Chương 45



Sau khi mở mắt, Mai Vũ lại nhắm mắt lại theo thói quen.

Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ấm áp.

Mai Vũ ngửi hương hoa thơm ngát.

Còn sống sao?

Lại một lần nữa trở về từ Quỷ Môn Quan sao?

Thật là, mệt mỏi quá.

Nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, trong đầu Mai Vũ trống rỗng.

Đêm hôm đó là sự thật, nàng hoàn toàn không muốn nhớ đến.

Có một số thứ, đến lúc phải buông tay thôi.

Mệt mỏi như thế, rối rắm như thế, nhưng ngay cả một chút bọt biển cũng không đổi lấy được.

Rốt cuộc nàng kiên trì vì cái gì chứ.

An Thiếu Hàn, ta luôn nói là ta không hối hận.

Nhưng mà trên đời này, làm gì có ai có thể làm bất cứ việc gì cũng không hối hận chứ?”

Nói trắng ra, chính là ta hối hận.

Hối hận vì đã gặp chàng, hối hận vì ta đã lựa chọn tin tưởng chàng hết lần này đến lần khác, hối hận vì đã hết đến bên cạnh chàng hết lần này đến lần khác, tìm chàng để rồi nhận lấy đau khổ.

Mai Vũ không phải là Thánh Nhân, cũng không phải là Bồ Tát.

Mai Vũ có sự kiên trì của Mai Vũ, nhưng mà, cũng có việc mà Mai Vũ không thể chịu đựng được.

Đã từng thật sự rất thích chàng, thích những lúc chàng dịu dàng đến không ngờ.

Cũng từng thật sự nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì chàng.

Nghe thấy chàng có thể sẽ chết, cho dù là biết có cạm bẫy nhưng Mai Vũ vẫn nhảy vào trong đó.

Mai Vũ không thể ở bên cạnh chàng, đã nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn thích chàng, làm tất cả mọi chuyện vì chàng.

An Thiếu Hàn, là chàng đã buông tay ta ra, cho nên, ta quyết định như thế nào, cũng không liên quan đến chàng nữa.

“Có loại thuốc nào.....có thể làm quên đi một người hay không?” Khe khẽ, giọng nói của Mai Vũ khuếch tán trong không khí.

Hoa Vũ Đình đứng bên cửa sổ phơi thuốc, nhíu mày, quay đầu về phía nàng: “Có.”

Mai Vũ cảm thấy trong lòng thật khó chịu, nước mắt mãnh liệt trào ra khỏi khóe mắt, ngay cả cái mũi cũng cảm thấy vô cùng chua xót.

Có sao? Trên đời thật sự có loại thuốc như vậy sao?

Như vậy, xin hãy cho ta đi.

“Xin hãy làm cho ta quên An Thiếu Hàn đi.” Lông mi không ngừng run rẩy yếu ớt, Mai Vũ lấy hết dũng khí, mở mắt nhìn về phía Hoa Vũ Đình.

Xin hãy làm cho ta quên hắn đi, ta không muốn phải đau đớn vì hắn nữa.

Ta sợ rằng mình không đủ kiên định, cho nên, ngươi hãy giúp ta.....quên hắn đi.

Bi thương hòa vào trong nước mắt của nàng, chảy xuống.

Tay của Hoa Vũ Đình run rẩy.

Xoay về phía cửa sổ, cúi đầu, tay vuốt ve cây thảo dược trên cửa sổ.

“Ngươi chắc chứ?” Hoa Vũ Đình hỏi.

Mai Vũ cắn môi, dùng tất cả hơi sức, nói: “Đúng vậy, ta chắc chắn.”

“Ừ. Nhưng mà, thảo dược kia có thể sẽ gây ra một chút tác dụng phụ.”

“Không sao, ta có thể chịu đựng.”

Nam Hải có người cá, lệ rơi thành trân châu. Lần đầu tiên rơi lệ, đó là lúc nàng yêu một người. Mà lần thứ hai rơi lệ, thì chẳng thể nào gần người mình yêu được nữa. Đuôi cá không thể biến thành đôi chân một lần nữa.

Nàng là người cá, ở sâu trong vùng biển tên là An Thiếu Hàn.

Đã không còn đôi chân, nàng chỉ có thể phiêu du trong đại dương này.

Để phá tan tất cả lời nguyền, chỉ có một cách, đó chính là: Quên đi.

Chỉ cần quên đi tất cả, như vậy là có thể thoát ra.

An Thiếu Hàn, sau khi đã làm tổn thương ta sâu như vậy, hãy để cho ta đi đi.

Hoa Vũ Đình giương mắt nhìn mặt trời, nói: “Trước hết hãy ăn cái này đi.”

Quay đầu, nhìn nữ tử vẫn đang rơi lệ, Hoa Vũ Đình mỉm cười....lấy ra một cây cỏ.

... ........

Mai Vũ ngừng khóc, nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cảm.

“Ngươi đang đùa ta à?” Mai Vũ nghiêm túc hỏi hắn.

Cho dù lúc trong lòng đang đau khổ, Mai Vũ cũng không nhịn được nổi gân xanh.

Một cây cỏ?

Một cây cỏ có thể làm nàng quên đi tất cả?

Nếu thật sự có tác dụng, bây giờ nàng lập tức lao ra ngoài ăn hết sân cỏ lớn bên ngoài.

Hoa Vũ Đình nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Cho dù ngươi có ăn hết cỏ ngoài đó, cũng sẽ không quên hết tất cả được.”

Mai Vũ giận: “Vậy ngươi đưa cây cỏ này cho ta làm gì?”

Hoa Vũ Đình dùng vẻ mặt chịu thua nhìn Mai Vũ.

“Này, ngươi chưa từng nghe nói tới Vong Ưu Thảo hay sao?” Lắc lắc cây cỏ trong tay, Hoa Vũ Đình cố gắng giải thích cho nàng.

Cau mày suy nghĩ một lúc, Mai Vũ lắc đầu, nói: “Chưa từng nghe qua, chưa từng nhìn thấy, càng chưa từng ăn.”

... .......

Được rồi, coi như hắn chưa nói cái gì hết.

Đặt cây cỏ vào trong tay của nàng: “Tóm lại, ngươi chỉ cần ăn nó là được. Chỉ

Loading...

Xem tiếp: Q.3 - Chương 47: Chương 47

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh

Số chương: 89


Xú Phi Mộ Tuyết

Thể loại: Xuyên Không

Số chương: 186


Tái Thế Vi Hồ

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn, Xuyên Không

Số chương: 15


Anh Lính Cưng Vợ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 81