Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi Q.3 - Chương 45: Chương 45

Chương trước: Q.3 - Chương 44: Chương 44



Cuối cùng, chỉ là vận mệnh của người cá.

Mai Vũ nghĩ, có lẽ mình thật sự là người cá. Chỉ là nước mắt của nàng không đủ quý báu, nên không thể biến thành trân châu.

Không quan tâm, người kia hoàn toàn không quan tâm đến nàng.

Hắn mặc kệ nàng ở trong mưa, bị mưa xối, lại dịu dàng nói với Vương Phi của hắn: Cẩn thận, đừng để mưa làm cho nàng bị bệnh.

Trong lúc đau thấu tâm can, rốt cuộc Mai Vũ đã có thể đối mặt với thực tế tàn nhẫn.

Nàng muốn buông tay, buông tất cả những thống khổ này ra.

Từng ở trong mơ, vô số lần nhìn thấy trong mơ, buổi chiều ngày hôm ấy, hắn mỉm cười vươn tay với mình ở trong nước.

Như vậy, Mai Vũ gặp được An Thiếu Hàn mê người nhất.

Có lẽ đã có quá nhiều thứ lần lượt mất đi một cách tàn nhẫn, nàng mới có thể chân chính hiểu được, giấc mơ giống với buổi chiều kia, đã qua.

Tối nay, An Thiếu Hàn không nắm lấy tay Mai Vũ.

Mai Vũ cũng bắt đầu chính thức thanh tỉnh.

Không có cơ hội.

An Thiếu Hàn, ta không bao giờ có cơ hội vươn tay ra với ngươi nữa.

Cho dù....

Ta chết.....

Thân thể dần trở nên mềm nhũn, Mai Vũ nhắm mắt lại, chìm vào trong nước.

Nỗi bi thương sâu trong Nam Hải, có phải giống như nàng hay không?

Máu chảy ra khỏi cơ thể, sẽ tản ra thành vầng huyết hoa (*) sao? Nếu như có thể, lan ra thành hình dáng gốc cây mây được không?

(*) Huyết hoa = hoa máu.

Ta thích loại hoa này.

An Thiếu Hàn nghe thấy ở phía sau, có tiếng bọt nước thật nhỏ.

Hình như linh cảm được gì đó, cơ thể không tự chủ được dừng lại, tay cầm dù không ngừng run rẩy.

“Mai Vũ!” Phía sau, vang lên tiếng kêu to của Hoa Vũ Đình, như xuyên thấu thân thể hắn đến tận xương.

An Thiếu Hàn cứng ngắc ngoái đầu nhìn lại, trong ao trống trơn, có một mảng lớn huyết hoa đang nở rộ.

Làm đau đôi mắt lạnh lùng của An Thiếu Hàn.

Mới vừa rồi, nữ tử kia, vươn tay.

Có lẽ, đó là nàng đã cố lấy hết tất cả dũng khí để vươn tay ra.

Nâng mắt nhìn, khuôn mặt tái nhợt thống khổ nhìn hắn.

Có chút hiểu được, hàm nghĩa kia.

Chính là, thứ mình cầm, không phải là tay nàng, mà là cây trâm kia.

Là chính mình, lại cự tuyệt nàng một lần nữa, đẩy nàng về phía vực sâu.

An Thiếu Hàn gần như không thể khống chế được sự run rẩy của chính mình.

Trong đầu, tất cả đều là nụ cười tái nhợt như ngọc của nàng.

Ở trong nước, vươn tay với hắn.

Đông Thần Thanh Vân cũng nhìn theo, không nhịn được há to miệng.

Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?

Hoa Vũ Đình đã nhảy vào trong nước.

Dù rơi trên mặt đất, An Thiếu Hàn giống như nổi điên xẹt qua bên cạnh Đông Thần Thanh Vân, nhảy thẳng vào trong ao.

Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.

Một lúc sau, Đông Thần Thanh Vân mới thống khổ che mắt lại.

Rốt cuộc, ta đã làm gì nàng ấy?

Nàng không muốn nàng ấy chết đâu.

Ở dưới nước, lo lắng tìm kiếm hình bóng của Mai Vũ.

Tìm tòi một lúc, An Thiếu Hàn nhìn thấy trong nước, hình bóng của nàng đang từ từ chìm xuống.

Tim như nứt ra một lỗ hổng thật to.

Bơi đến, ôm lấy thiên hạ yếu ớt kia. An Thiếu Hàn dùng sức ngoi lên mặt nước, trèo lên bờ. Ôm chặt nàng vào trong ngực.

Trong lòng An Thiếu Hàn tràn đầy sợ hãi.

Đừng chết, Mai Vũ, nàng đừng chết.

Ta không biết mình đang làm gì nữa, thật sự không biết.

Bây giờ ta nên làm cái gì, nên làm cái gì bây giờ?

Hoa Vũ Đình đi đến bên cạnh hắn, lạnh lùng cất giọng nói: “Nếu như muốn nàng sống, thì giao nàng cho ta đi.”

Tóc An Thiếu Hàn dính trên trán, tay không ngừng run lên.

Buông ra, có phải nàng sẽ không trở về nữa hay không?

Trong mắt Hoa Vũ Đình chứa đầy lạnh lẽo, lạnh lùng đoạt Mai Vũ đi, lớn tiếng nói: “Nếu như nàng chết, An Thiếu Hàn, chính tay ngươi đã giết chết nàng.”

Trên đời, tại sao lại có người tàn nhẫn như vậy chứ.

Trên người đột nhiên mất đi độ ấm, khiến cho An Thiếu Hàn sợ hãi.

Điều khiến cho An Thiếu Hàn càng sợ hơn, là những lời nói của Hoa Vũ Đình.

Tự tay.... giết chết nàng....

Nếu nàng chết đi, nhất định là lỗi của mình.

Nhận thức được điều này suýt nữa làm An Thiếu Hàn sụp đổ.

Một lần lại một lần, An Thiếu Hàn thật sự không biết hắn phải làm như thế nào mới tốt.

Tình yêu là thuốc độc, tình yêu là thuốc độc.

Như vậy, An Thiếu Hàn đã bị trúng độc rồi. Hắn liều mạng chống lại, nhưng trong quá trình chống lại thứ chất độc này, hắn đã làm tổn thương nữ tử kia, hay là chính mình đây?

Mai Vũ đang hôn mê không thể hiểu được, An Thiếu Hàn cũng không cách nào hiểu được.

Mục Vô Ca nằm mơ thấy Mai Vũ, cả người đầy máu đứng trước mặt hắn.

Bộ dạng thê thảm như vậy, đột nhiên Mục Vô Ca gào thét, bật dậy.

Hoa Tử

Loading...

Xem tiếp: Q.3 - Chương 46: Chương 46

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đấu tranh đến cùng cho tình yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 72




Tiểu Bạch Xà Thơ Ngây

Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình

Số chương: 52


Quan Thuật

Thể loại: Đô Thị, Võng Du

Số chương: 3200