Tâm Ma Chương 73: Thử Thách
Chương trước: Chương 72: Thi Võ
Chương 73: Thử thách.
Mấy ngày nay Phong Giang không gặp được Minh Tuấn, đến bữa ăn cũng chỉ có mình cậu và mấy đứa nhỏ. Đồ ăn vẫn tươm tất thịnh soạn nhưng cậu có cảm giác gì đó lạnh lùng và thờ ơ. Dù rất muốn gặp lão để hỏi han tình hình nhưng Minh Tuấn cứ đi vắng biền biệt. Hôm đó, Phong Giang vừa dùng bữa xong, Minh Tuấn đã cho người mời cậu lên phòng trà. Phong Giang vội vã bước vào, Minh Tuấn đã ngồi sẵn ở đó. Cậu cảm thấy không được thoải mái tự nhiên cho lắm. Minh Tuấn nói:
- Việc của thằng bé, ta đã xoay sở đủ mọi cách rồi. Cũng may mà Định gia đang bận việc nên không mấy để ý, cũng nhờ ta quen biết kha khá, vậy nên còn một cách.
Lão dừng lại, nhìn Phong Giang nói tiếp:
- Định gia ra giá một vạn đồng Minh Đạo, nhưng ta đã thương lượng hết sức, họ giảm xuống cho còn tám ngàn. Chỉ còn một con đường đó. Nhưng con số này cũng quá lớn, ta không sao kham nổi. Giờ cậu tính sao?
Phong Giang đáp:
- Tám trăm đồng! Tắm ngàn đồng đâu phải chuyện nhỏ.
Minh Tuấn đáp:
- Đúng vậy. Cậu nghĩ kỹ đi. Ta chỉ giúp được có vậy.
Phong Giang buồn bã vô tận, số tiền lớn như vậy, cậu lấy đâu ra. Từ nhỏ đến giờ cậu chỉ tập luyện võ nghệ, buôn ba khắp chốn, sống một cuộc sống kham khổ giản đơn, đến một trăm đồng cậu cũng chưa từng được cầm huống chi đến tám ngàm. “Biết làm thế nào đây”, Phong Giang lẩm bẩm. Bỗng nhiên trong đầu Phong Giang lóe lên một tia hy vọng, “Là cuộc thi võ vừa được bố cáo sáng nay! Quán quân sẽ được một vạn, như vậy là thừa đủ rồi. Không còn con đường nào khác nữa”, cậu tự nhủ. Nghĩ ngợi một hồi, Phong Giang đáp:
- Vậy được, chú cho cháu hai tuần nữa. Cháu sẽ đưa chú đủ.
Minh Tuấn quay sang nhìn Phong Giang dò xét:
- Hai tuần, cậu chắc là sẽ xoay sở được chứ? Cũng được, ta sẽ cố giúp cậu thôi. Ở đây ta có một ngàn, chỉ giúp cậu được đến vậy, việc này cũng khó khăn lắm.
Phong Giang khẳng khái đáp:
- Chú đừng lo, cháu sẽ lo đủ.
Minh Tuấn không muốn dây dưa thêm nên chỉ lặng lẽ gật đầu, lão thầm nghĩ: “Nó lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy chứ, nhưng dù sao thì không can đến ta là tốt rồi”.
Quyết định trong chốc lát, dù trong đêm tối, Phong Giang chạy vội ra chỗ dán cáo thị ban sáng. Mảnh giấy vẫn còn đó, mép giấy bay bay trong gió. Phong Giang đọc lại cho kỹ rồi ghi lại thời gian, địa điểm. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng cho cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Giang chuẩn bị quần áo cho chỉnh tề rồi tới yết kiến Hoàng Chính Hùng, trưởng môn Hồng Lạc môn. Hồng Lạc môn uy nghi bề thế. Phong Giang đứng ngay ngắn rồi gõ cửa. Ngay lập tức có người chạy ra, cậu cúi chào theo lễ, đưa danh thiếp rồi đứng đợi. Chỉ một loáng đã có người ra đưa cậu vào. Bước chân vào cửa, cậu đã cảm nhận được sự uy nghiêm, quy củ của Hồng Lạc môn. Khác với Huynh Đệ hội, mọi người đều là anh em một nhà, Hồng Lạc môn lại có cấp bậc trên dưới rất rõ ràng nghiêm ngặt. Cậu được dẫn vào yết kiến Hoàng Chính Hùng. Trưởng môn Hồng Lạc đối đãi với cậu rất thân tình nhưng cậu vẫn bị uy của ông làm cho bối rối. Rõ ràng đứng trước Hoàng Chính Hùng, mọi người đều có cảm giác mình nhỏ bé hơn. Cuộc gặp diễn ra chóng vánh. Thực chất, cuộc gặp này mang tính chất lễ nghi hình thức nhiều hơn là nội dung. Xong xuôi, Hoàng Chính Hùng có ý muốn lưu Phong Giang lại phủ nhưng cậu khéo léo từ chối.
Sau đó, Phong Giang đi vội ra chòi đăng ký tỷ võ. Hàng người dài đang xếp hàng đứng chờ. Từ trước tới nay, lều chõng thi cử vốn chỉ dành cho văn sỹ. Nay bỗng có một cuộc thi võ, mọi người đều háo hức, phần vì hiếu kỳ, phần vì danh lợi bổng lộc nên người tham gia rất đông. Những người tới dự hội được dẫn vào một căn phòng nhỏ. Lần lượt người ra lại có người vào. Phong Giang nhướn mắt nhìn vào căn phòng. Có tiếng hỗn độn vang ra, một người lặc lè đi ra, mặt mũi bầm tím, máu me be bét. Nhìn thấy cảnh đó, ai cũng lắc đầu quầy quậy, những người yếu bóng vía liền ngay lập tức từ bỏ ý định dự hội. Căn phòng đó có ghi chữ ‘‘Sơ loại'’. Có vài người thấy thảm cảnh liền lập tức bỏ đi, dòng người vì thế cũng vãn bớt. Quả thật, nhìn những người bước ra từ phòng sơ loại đều khiến người ta phải chùn bước. Không hiểu ở trong căn phòng đó có điều gì khủng khiếp, nhưng người bước vào thì nguyên vẹn hớn hở, người đi ra thì mặt mũi máu me đầm đìa, bước xiêu vẹo. Một người hỏi với theo:
- Này, này người anh em, ở trong đó có gì vậy?
Người này vừa nói vừa mếu:
- Sơ loại cái khỉ gì chứ, thế này là tra tấn thì có. Ta vừa mới bước vào đã có một gã to như cái lu nhấc lên ném vào tường đến sụn lưng. Sau đó gã cứ nhằm mặt ta mà táng. Đó đâu gọi là võ nghệ, đó gọi là côn đồ thất phu. Ở đâu ra cái lối võ công như vậy chứ.
Người kia nói:
- Sao ngươi không đánh trả?
Người này nói:
- Ta vốn sử kiếm, nhưng trước khi vào đã bị tước hết vũ khí, lấy gì mà đánh.
Người kia lại hỏi:
- Dùng tạm quyền cước đi, ai luyện võ chẳng phải học quyền cước trước.
Người này nói:
- Ta còn chưa kịp làm gì đã bị hắn đánh phủ đầu rồi. Nếu ta mà chuẩn bị sẵn sàng thì hai gã như thế ta cũng chẳng sợ. Úi da
Người này kêu lên đau đớn, vừa rồi nói lớn tiếng làm cái môi sưng vều bật máu. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Một gã còm nhom cao lêu khêu nói:
- Nói là mở hội thi võ cho toàn dân vậy thôi, đây cũng là cơ hội để các quan lớn vừa làm ăn, vừa lấy lòng đức vua. Ta nghe phong phanh công tử của Tả kim ngô thượng tướng Định Hinh, cùng với con cái ngũ tướng triều đình đều tham dự. Đây chẳng phải cơ hội tốt để mở đường công danh cho gia tộc họ sao. Dân đen chúng ta lấy đâu ra chỗ mà chen chân vào.
Có vài tiếng xì xào:
- Thật vậy sao!?
- Như vậy khác gì treo đầu dê bán thịt chó.
- Hình như còn có cả công tử của Hoàng Trưởng môn Hồng Lạc phái nữa
- Ta không sợ, dù sao thì cũng phải tỷ thí một phen.
- Đúng vậy, chúng ta đều là người luyện võ, đâu dễ bị hù dọa vậy, chẳng khác nào thỏ đế.
Phong Giang lặng lẽ đứng nghe. Cậu biết rằng, cuộc thi này chẳng phải chốn dạo chơi, nhưng vì Tèo, nhất định cậu phải làm được. Nhất định phải được! Và căn phòng sơ loại kia sẽ là cửa ải đầu tiên.
Quảng cáo
Xem tiếp: Chương 74: Sơ Loại