1 Tại Thủy gia, thành Tây Phong.
Bầu trời còn lất phất mưa bay, mặt trời vừa ló dạng. Trước cửa Thủy gia sớm tụ tập một đám đông, mắt bọn họ nhìn về phía trước, giữa chân mày, xen lẫn vẻ cười đùa rõ rệt.
2 Sở Hành Vân không thèm để ý tới Thủy Thiên Nguyệt, hắn quay đầu nhìn về phía Thủy Sùng Hiền, lạnh nhạt nói: “Thủy bá bá, người mà ta cầu hôn hôm nay không phải là Thủy gia Thủy Thiên Nguyệt đại tiểu thư mà là Thủy gia nhị tiểu thư, Thủy Lưu Hương.
3 Đám đông người xem đều lấy ánh mắt giễu nhìn hai người đi ra Thủy gia.
Bọn họ đều ít nhiều nghe được một ít về sự tình vừa xảy ra ở phòng khách Thủy gia, nhưng nghe kể cùng chính mắt thấy lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
4 Trước khi trùng sinh về năm 16 tuổi, Sở Hành Vân đã tu luyện đến cảnh giới Võ Hoàng, tên gọi là Phách Thiên Võ Hoàng, nổi danh khắp thiên hạ, thọ mệnh dài đến hơn nghìn năm.
5 Luân Hồi Chi Đạo được gọi là con đường sinh tử.
Trong dân gian có truyền rằng Luân Hồi Đại Đế là thiên tài tuyệt thế vạn năm khó gặp, hiểu được thiên địa sinh tử, mắt có thể nhìn xuyên khám phá hồng trần, cuối cùng sáng tạo ra độc nhất vô nhị Luân Hồi Chi Đạo.
6 Sở Dương ngẩng đầu nhìn Sở Hành Vân, ngực hắn phập phồng kịch liệt, hai mắt đỏ bừng lên, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn uất.
Hắn dự định là hôm nay sẽ thể hiện ra tư thái ngang ngược đoạt đi kim ấn gia chủ từ trong tay Sở Hành Vân.
7 Nghĩ đến liền làm, Sở Hành Vân lập tức tìm giấy bút, chậm rãi hồi tưởng lại một bộ chưởng pháp tên là Bích Ba Cửu Điệp Lãng.
Bích Ba Cửu Điệp Lãng có phẩm cấp là trung cấp linh giai, đã là võ học có phẩm cấp thấp nhất trong trí nhớ Sở Hành Vân.
8 “Hai mươi vạn lượng bạc?”
Thân thể Sở Hành Vân khẽ run, hiển nhiên là bị cái giá tiền này hù dọa. Hắn cứ tưởng rằng Bích Ba Cửu Điệp Lãng cao lắm cũng chỉ bán được chừng mười vạn lượng bạc.
9 Thành Tây Phong có khá nhiều gia tộc, Thủy gia thuộc về nhóm đứng đầu. . . Ngay cả phủ thành chủ đều phải đối với Thủy gia nể mặt ba phần.
Hôm nay, trong phòng đấu giá Tây Phong lại có người dám trào phúng Thủy Thiên Nguyệt, hơn nữa còn là trào phúng ở trước mặt mọi người.
10 “Câm miệng!” Sau khi nghe Sở Hành Vân nói, đột nhiên Tần Sơn phẫn nộ quát một tiếng.
Vẻ mặt của hắn rất cổ quái, không phải phẫn nộ, cũng không phải lạnh lùng mà lại có vài phần sợ hãi.
11 Bên trong phòng luyện đan.
Tần Vũ Yên cầm đan phương Sở Hành Vân đưa, vùng lông mày xung quanh nhíu lại, chần chừ không mở lò luyện đan.
“Tỉ lệ của ba loại linh tài rất cổ quái, hoàn toàn bất đồng so với trong sách ghi, còn phương pháp luyện đan này cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe nói qua.
12 Hỏa Linh Tán vừa mới tiếp xúc với da, Tần Vũ Yên lập tức cảm nhận được một cảm giác mát mẻ, hết sức thoải mái.
Nhưng chỉ qua thoáng chốc thì cảm giác mát mẻ, thoải mái này liền biến mất.
13 Thiên địa linh tài cực kỳ trọng yếu đối với võ giả.
Nếu như ngươi có đầy đủ linh tài thì ngươi có thể dùng nó để đề cao tốc độ tu luyện, cho dù ngươi gặp phải bình cảnh tu luyện thì cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn đột phá, không lãng phí quá nhiều thời gian.
14 Sở Hành Vân không ngừng luyện tập thức thứ nhất trong Phong Lôi Kiếm Quyết – Phong Động, đến khi linh lực trong cơ thể cạn kiệt thì hắn mới ngừng lại, ngồi xếp bằng dưới đất nuốt Dưỡng Linh Đan và Thối Thể Đan vào nhanh chóng bổ sung linh lực vào cơ thể.
15 Cả từ đường Sở gia trở nên tuyệt đối im lặng.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, đem ánh mắt tập trung ở trên người của Sở Hành Vân.
“Giao ra gia chủ kim ấn?” Giọng nói của Sở Hành Vân vang lên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, trên mặt hắn lộ ra vẻ cười.
16 Nghe Sở Hành Vân nói, biểu tình của tất cả mọi người đều giống như nhau, ngay cả đám người Sở Bình Thiên cũng không chút ngoại lệ.
Trong lòng bọn họ hầu như đều nổi lên cùng một cái ý niệm, Sở Hành Vân điên rồi!
Sau một chút im lặng, một tiếng cười to tràn đầy sự trào phúng vang lên, người phát ra tiếng cười này là Sở Bình Thiên.
17 Dựa vào tuổi của Sở Hành Vân thì tu vi Thối Thể Cảnh tứ trọng thiên của hắn không tính là cao, tư chất có thể nói là ở bậc trung đẳng.
Thế nhưng ba ngày trước, tu vi của Sở Hành Vân mới chỉ là Thối Thể Cảnh nhị trọng thiên.
18 “Ngươi thua!” Sở Hành Vân đứng cầm kiếm, nói ra hai chữ cực kỳ rõ ràng.
Ngoại trừ giọng nói của hắn thì cả từ đường không còn bất cứ âm thanh nào.
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi.
19 Đội hộ vệ càng tới gần, Sở Hành Vân càng nắm chặt Võ Linh Kiếm trong tay.
Oong!
Âm thanh của Võ Linh Kiếm vang lên lần thứ hai, vang vọng trong từ đường vô cùng rõ ràng.
20 Thân ảnh này là một gã lão giả lưng còng.
Nhưng khí tức hắn phát ra cực kỳ mạnh mẽ, mơ hồ mang theo khí tức nóng bỏng của hỏa diễm.
Con Hỏa Diễm Liệp Ưng vừa rồi chắc chắn là Võ Linh của người này.