Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 69: Gây Chuyện Hại Người (tiếp)

Chương trước: Chương 68: Gây Chuyện Hại Người



Phong Vũ vừa đau vừa tức giận, chút nữa cậu đã phải trả giá đắt vì sự xơ hở của mình. Cậu lao vào gã cầm dao, lại xử chiêu Minh Nguyệt Phi Vân, tay nhằm thẳng vào mặt gã mà chém tới. Gã toan dùng dao chém ngang sang, chặn đứng đường tiến, nào ngờ Phong Vũ biến chiêu, đẩy ngược tay lên, giáng một đòn trúng khuỷu tay gã, dao trên tay liền văng ra. Ngay lập tức, Phong Vũ điểm vào ngay giữa chán gã. Gã lảo đảo mấy bước rồi ngã vật ra. Cánh tay cậu bắt đầu tuôn máu tươi, vết thương không hiểm nhưng sâu, thành một vệt dài ngay nơi cánh tay, đó bài học đầu đời và cũng để lại giấu vết đi theo cậu suốt cuộc đời. Phong Vũ vội vàng xé áo, băng tay lại cầm máu. Nhìn đám người vừa bị mình hạ gục, Phong Vũ mỉm cười hả hê. So với lần vào Định phủ còn có phần khoái trí hơn, Phong Vũ nhìn chiến tích lại một lần cuối, nó tặng ỗi tên vài cú đá cùng một đống bùn đất nữa rồi mới vọt đi.

Một lúc sau, lũ gia đinh Định gia mới mới hồi tỉnh. Gã cầm dao lúc nãy lồm cồm bò dậy, lắc lắc đầu nhìn quanh. Cả ba tên còn lại đang nằm sóng soài trên đất, gã biết là chuyện đã hỏng bét, gã vừa chán vừa tức giận. Có một thằng trẻ con mà bốn người không bắt nổi, giờ quay về biết ăn nói sao. Giờ lại mọc ra lão Giã Kiên, sư phụ của Định Đồng, chắc chắn sẽ càng bị hắn khinh thường. Hắn tức giận, đạp ấy tên còn lại mỗi đứa một đạp, quát:

- Dậy đi, dậy đi, lũ ăn hại. Dậy mau.

Mấy đứa kia bắt đầu lơ mơ tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Gã cầm dao lớn tiếng quát tháo:

- Lũ ngu, bọn mày để nó chạy mất rồi.

Hắn làu bàu:

- Giờ biết ăn nói sao đây, bốn người mà không bắt được thằng nhãi ranh.

Bọn chúng lồm cồm đứng dậy, trông thật thê thảm, quần áo xộc xệch dính đầy bùn đất và dấu giày.

Tên cầm dao đi trước, ba tên còn lại cũng cúi mặt lầm lũi bước theo sau, không nói câu nào, không khí rất nặng nề. Nếu Định Đồng kể lại với cha là Tả kim ngô thượng tướng Định Hinh thì chúng không thể tiếp tục ăn cơm của Định gia nữa rồi. Chỉ một việc đơn giản là đi theo bảo vệ thiếu gia cũng không làm nổi, huống chi đối thủ lại là một thằng oắt, vậy lấy cớ gì để biện bạch. Một thằng nói:

- Đại ca, công nhận thằng đó võ công khá thật.

Gã cầm dao đáp:

- Ừ, nhưng giờ nói vậy ai tin. Chúng ta lại còn có bốn người.

- Đại ca, giờ phải làm sao.

- Mày hỏi tao tao biết hỏi ai.

Mấy đứa kia nói:

- Về quê kiếm việc khác làm thôi.

- Nhà mày còn có nghề nấu rượu, tao có họ hàng thân thích gì đâu.

- Không làm gì được thì đi cướp.

- Hừ, không còn là người của Định gia nữa thì dám cướp của ai.

Gã cầm dao gắt:

- Bọn mày im hết đi cho tao.

Đi thêm một khúc, bỗng gã cầm dao quay lại nhìn bọn kia. Gã mặt trắng nói, nhếch mép cười bí hiểm:

- Đại ca cũng nghĩ như em à.

Gã cầm dao đáp:

- Ừ, đành dùng kế đổi mận thay đào vậy.

Cả bốn tên chụm đầu lại bàn bạc, ở xa phía trước, có một thằng bé ăn mặc rách dưới, tuổi cũng hao hao như Phong Vũ đang đứng chơi một mình.

Phong Vũ ra tay xong, vội vàng lén lút trở về nhà thay quần áo, băng bó vết thương. May cho cậu lúc vào nhà không bị ai bắt gặp. Xong xuôi, cậu vội vàng quay trở ra tìm bọn Định Đồng xem náo nhiệt. Chắc chắn bốn tên gia đinh sẽ bị Định Đồng xử đẹp. Cậu bỗng cảm thấy áy náy, không khéo vì mình mà bốn tên này mất đi chỗ kiếm cơm. Nhưng cậu tự nhủ: “Ai bảo chúng theo kẻ ác làm điều xấu, bị trừng trị là đáng lắm, như vậy xem chừng còn hơi nhẹ”, nghĩ đến đây cậu lại mỉm cười khoái trá.

Phong Vũ trở lại chỗ cậu định giật túi tiền của Định Đồng, mong rằng bọn chúng vẫn còn ở quanh đó. Cậu đã không phải thất vọng, không khó để nhận ra tiếng quát tháo của Định Đồng oang oang từ Tây Đô quán vọng ra, quán cá nổi tiếng nhất kinh thành Thăng Long. Để tránh gặp mặt bọn kia, Phong Vũ lủi vào theo cửa sau, tìm một góc khuất sao bức bình phong ngăn chia bàn rồi lặng lẽ gọi một bình trà cam thảo cùng mấy món bánh ngồi ăn, nhìn xuyên qua khe hở của tấm bình phong về phía Định Đồng đang ngồi ở phía xa. Bốn tên gia đinh kia vẫn chưa thấy đâu, bàn Định Đồng tú hụ thức ăn nhưng chỉ có nó và gã trung niên lạnh lùng – Giã Kiên. Định Đồng đang gây chuyện chửi mắng tên bồi bàn còn Giã Kiên vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhìn ra ngoài quán như đang chờ ai.

Một lúc sau, có một người trẻ tuổi bước vào quán. Người này mặc đồ kiểu nhà binh nhưng không lính triều đình. Vừa nhìn thấy Giã Kiên, gã vội bước vào, cúi đầu chào. Đợi Giã Kiên gật đầu, hắn mới đứng dậy. Hắn chắp tay lên tiếng:

- Chú vẫn an bình chứ ạ?

Giã Kiên đáp:

- Ừ, mọi việc sao rồi? Trại chủ có mạnh giỏi không?

Người trẻ tuổi lên tiếng:

- Dạ mọi việc vẫn ổn ạ, trại chủ vẫn mạnh giỏi. Người nhắc đến chú luôn.

“Xoảng”, Định Đồng làm rơi cái bát của nó xuống đất, cái bát vỡ toang. Hai người đều quay ra nhìn. Thực ra, do thấy không ai để ý đến mình nên nó mới cố ý làm vậy. Người trẻ tuối kia nói:

- Ồ, phải chăng đây là Định thiếu gia, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp mặt, công tử dáng vẻ hùng dũng mà mặt mày lại anh tú, quả thật không hổ danh thiếu gia của danh tướng, thật hân hạnh.

Định Đồng cười ngoác miệng nói:

- Không có chi, không có chi, ngươi ngồi xuống đây cạnh ta, ngồi xuống đi.

Giã Kiên quoắc mắt nhìn Định Đồng nói:

- Hừ, không biết trên dưới lễ nghĩa gì cả. Hắn là Công Thanh, ngươi phải gọi hắn là sư huynh.

Định Đồng chưng hửng nói:

- Dạ, sư huynh sao. Sư huynh ngồi xuống đây.

Công Thanh mỉm cười ngồi xuống cạnh Định Đồng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 70: Gây Chuyện Hại Người (tiếp)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ác Mộng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 74


Không Kết Hôn Cũng Được

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21



Dược Thủ Hồi Xuân

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Anh Chủ Nhà Mình!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24