Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 70: Gây Chuyện Hại Người (tiếp)

Chương trước: Chương 69: Gây Chuyện Hại Người (tiếp)



Công Thanh vừa ngồi xuống, Định Đồng đã hét toáng lên, chẳng qua là muốn ra oai đôi chút:

- Bay đâu, hâm thức ăn lại mau. Lạnh thế này sao ăn được, muốn hại chết ta sao.

Công Thanh mỉm cười nói:

- Chắc hẳn uy quyền của công tử ở Thăng Long trùm khắp bốn phương, còn gì bằng được, thật đáng ngưỡng mộ mà.

Định Đồng nhăn nhở cười ngoác miệng nói:

- Ha ha, huynh quá lời rồi. Có gì đâu, có gì đâu, chẳng qua chỉ là đôi chút.

Được thể, hắn lại hét toáng lên:

- Mau mang cả bát nước mắm này hâm lại cho ta, bọn bay làm ăn thế này à.

- !?

Công Thanh chỉ mỉm cười không nói gì. Lúc sau, họ vừa ăn vừa trò truyện, Phong Vũ ngồi xa không nghe thấy gì, tuy tò mò nhưng không dám lại gần vì biết võ công của người kia rất cao. Trong lòng nó đầy hoài nghi: “Không hiểu người này là ai mà Định Đồng lại kiêng nể đến vậy”. Loay hoay một hồi không nghe ngóng được gì, cậu trông ra phía cửa, chờ mấy tên gia đinh nhưng mãi không thấy bóng dáng chúng đâu. “Không lẽ chúng không quay trở lại đây”, Phong Vũ vừa mới nghĩ tới, bọn kia đã lục tục kéo vào quán. “Sắp được xem trò hay rồi”, cậu cười thầm. Đưa mắt nhìn, Phong Vũ bỗng giật mình, bốn tên gia đinh lôi theo một thằng nhóc cũng tầm tuổi mình, bộ dạng cũng hao hao giống cậu lúc giả làm ăn xin. Mặt mày thằng bé thâm tím, mồm xưng vều, ú ớ không thành tiếng, khoa chân múa tay loạn xạ Phong Vũ còn chưa hiểu chuyện gì, gã mặt trắng đã lên tiếng:

- Cậu chủ, cậu chủ, bắt được thằng ăn trộm rồi.

Nói xong, hắn túm cổ thằng bé xô về phía trước. Thằng bé ngã chúi về phía Định Đồng. Định Đồng giơ chân đạp thẳng vào mặt thằng nó, nó ngã lộn ngược ra sau, vết thương trên mặt lại rỉ máu. Định Đồng nhăn mặt gắt:

- Chỉ bắt một thằng nhóc mà giờ mới về sao?

Tên gia đinh mặt trắng toan nói gì nhưng bị gã cầm dao cản lại. Phong Vũ cảm thấy tức nghẹn trong cổ, máu nóng sôi lên, cậu đã lờ mờ hiểu ra. Chắc hẳn bọn này không bắt được cậu nên đã kiếm một đứa khác thế chỗ vào Như vậy, chẳng phải chính cậu đã hại chết người ta rồi sao. Không biết từ lúc nào, cậu đã bóp nát cái bánh trong tay, chỉ uất không thể nhảy ra mà băm vằm bọn chúng. Nhưng cậu biết rằng, lúc này cậu không thể xông ra được. Cậu không có cớ gì để xông ra, mà xông ra cũng không địch nổi bọn chúng. Chẳng lẽ lại tự nhận mình chính là thủ phạm, cậu không biết làm thế nào, nhìn thằng bé nằm lăn lóc dưới đất, Phong Vũ run lên vì tức giận. Ánh mắt thằng bé trông đáng thương vô cùng.

Định Đồng đang có niềm vui mới là vị sư huynh ăn nói rất hợp ý nên nó tạm quên đi việc hành hạ thằng nhóc ăn xin, nó nói cụt lủn:

- Giao cho bọn lính tuần tống nó vào đại lao, chờ ta hỏi sau. Còn bọn bay về nhận thưởng sau.

Mấy tên gia đinh hớn hở nháy mắt với nhau, cười toe toét tạ ơn. Từ lúc bọn gia đinh đi vào, Giã Kiên nhìn chằm chằm hết thằng bé ăn xin rồi đến bọn gia đinh, có vẻ như lão đã thấy gì đó không ổn, nhưng lão một mực không nói câu nào. Những chuyện cỏn con này lão không lấy gì làm hứng thú.

***

Vừa đặt chân tới đất kinh kỳ, tranh thủ ngày tết đông vui mà mình thì lại rảnh rang, Giang Phong liền dẫn mấy đứa nhóc đi dạo phố. Đây cũng là cơ hội để cậu đi thăm thú, mở mang tầm mắt. Lâu rồi cậu mới trở lại đây. Chuyến này Giang Phong được cử đi yết kiến Hoàng Chính Hùng, môn chủ Hồng Lạc môn để tiền chạm trước, thông báo thông tin và thu xếp cuộc gặp Bích tiệc giữa hai môn phái. Việc cũng chẳng mấy khó khăn vất vả nên cậu xin dẫn theo mấy đứa nhóc: thằng Tèo, thằng Cộc, thằng Háu để bầu bạn trên đường, vừa là cho bọn chúng thăm thú đô thành. Không như nhỏ Út, thằng Tý ở lại chân núi Phong Tiên học võ cùng Trần Thiếu và sư phụ Lão Ba, bọn nhóc này vốn ham chơi nên chúng đòi theo Phong Giang đi ngao du bằng được.

Thả bước trên phố, Phong Giang thấy lòng mình thư thái hẳn. Cậu ngơ ngẩn ngắm nhìn dòng sông Tô. Nước sông lững lờ trôi, ẩn mình trong vẻ hiền hòa nhẹ nhàng. Là một nhánh của Nhĩ Hà nhưng sông Tô lại nhỏ nhắn yêu kiều, nước sông Tô cũng nhẹ nhàng trầm tĩnh chứ không cuồn cuộn như dòng sông Nhĩ. Sông Tô đời đời có hại ai bao giờ, chỉ có người là bạc với nó. Sông Tô bền bỉ tiếp sức sống cho đời. Nhờ vào dòng nước mà cư dân hai bên bờ sông tấp nập trù phú. Ven hai bờ sông, cùng với nghề nông còn có đử các nghề thủ công nổi tiếng như Nghĩa Đô, An Thái, Hồ Khẩu, Kẻ Cót có nghề làm làm giấy, trong đó giấy Nghĩa Đô, An Thái là loại thượng thặng được triều đình dùng để viết chiếu chỉ, sắp phong. Các làng Trích Sài, Bái Ân, Nghĩa Đô có nghề dệt lụa lĩnh nổi tiếng từ ngàn xưa. Dân huyện Long Đàm xưa có nhiều làng xã nằm ven sông Tô, có các nghề nổi tiếng như dưa cà làng Gừng, kim hoàn ở Định Công Thượng, nghề làm quạt và kẹo bột bỏng gạo ở Kim Lũ, làng Ngâu có nghề nấu rượu, Tứ Kỳ làm bún đã mấy trăm năm … . Giang Phong thả hồn mình vào dòng nước, đuổi bắt những ý nghĩ thoáng qua. Cậu lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ không biết đã đọc ở đâu:

“Sông Tô một dải lượn vòng

Ấy nơi liệt sĩ anh hùng giáng sinh

Sông Hồng một khúc uốn quanh

Văn nhân tài tử lừng danh trong ngoài.”

Cậu thầm cảm khái: “Thăng Long đúng là mảnh đất địa linh nhân kiệt”. Tuy là người học võ nhưng cậu lại rất thích đọc sách. Những lúc rảnh rỗi, cậu thường lấy văn chương thơ phú mà bầu bạn. Phong Giang đi xuôi theo dòng nước lên tới ngã ba sông Thiên Phù Tô Lịch, có bến Hồng Tân (vùng chợ Bười bây giờ). Chính tại nơi đây, đức Lý Công Uẩn đã nhìn thấy mảnh đất lành để “dựng nghiệp để vương uôn đời”. Biết bao nhiêu ý nghĩ cứ trôi trong đầu cậu. Nào cuộc sống, nào công danh, nào gia đình. Bất giác cậu mỉm cười, cuộc đời cũng như dòng sông, chảy mãi chảy mãi không ngừng nghỉ. Tiếng thằng Cộc kéo cậu về với thực tại:

- Giang huynh, Giang huynh, xem kìa!

Phong Giang nhìn theo tay thằng bé, ở phía trước, có một đám người đang tụ tập, tiếng trống, kèn rộn ràng. Ở đó có một gánh rong đang múa rối nước. Mấy đứa bé chạy tót lại xem, len vào giữa đám người đông đúc, Phong Giang vội vàng đuổi theo, nói:

- Từ từ đã, đợi ta.

Mãi đến lúc tàn cuộc thì thằng Tèo đã lạc đi đâu mất. Đám đông đã vãn dần nhưng Phong Giang vẫn không thấy thằng bé đâu.

Loading...

Xem tiếp: Chương 71: Huynh Đệ Hội Tại Thăng Long

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Ung Dung Ném Bút

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 68


Ánh tà dương

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 35


Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 13