Tâm Ma Chương 53: Sai Lầm?
Chương trước: Chương 52: Tàn Cuộc
Chương 53: Sai lầm?
Độc Điếu bị bức vào thế đường cùng, bốn người của Khuất Lão trại vây quanh. Lúc này, Thổ Nghĩa đã trấn tĩnh, lại điên cuồng lao vào. Độc Điếu chống đỡ vất vả, đã không còn giữ được sự khoan thai như lúc trước. Độc Điếu rít lên:
- Năm người đánh một, vậy cũng xứng là đại bang phái trong Tam môn ư? Thật đáng hổ thẹn.
Chuột Chù đáp:
- Chúng ta năm người như một. Đánh một cũng năm người, đánh một trăm cũng năm người.
Độc Điếu nhếch mép cười, hắn vận lực phóng mạnh tay, mấy tia khói từ chiếc tẩu thuốc bắn ra. Do chưa biết loại khói này có chứa độc hay không nên cả năm người của Khuất Lão trại đều lùi lại né tránh. Độc Điếu định thừa cơ nhảy ra khỏi vòng vây nhưng Thổ Nghĩa đã sấn lại, bổ đao xuống. Độc Điếu đành lùi lại tránh né, hắn kẹt giữa vòng vây đao kiếm, không sao thoát ra được. Hắn nhìn sang phía bên kia, A Tòong vẫn đang rằng co với Quạt Mo và chưa có vẻ gì sẽ sớm kết thúc, hắn đảo mắt nhìn quanh, không có dấu hiệu gì khác biệt. Độc Điếu bắt đầu sốt ruột và thất vọng, chẳng lẽ mọi tính toán của hắn đã sai lầm? Cả năm người của Khuất Lão trại đều dùng đao, nếu giao đấu từng người, dĩ nhiên Độc Điếu nắm chắc phần thắng, nhưng cả năm đánh một thì Độc Điếu chống đỡ được đến lúc này đã là kiệt suất. Liên tục xoay chiếc điếu trong tay tạo thành một cái khiên hộ thân, hổ hắn khẩu tóe máu, đau buốt. Thổ Nghĩa điên cuồng lao vào như muốn lấy lại chút thể diện. Mượn sức đông, không phải phòng thủ nên thế công ào ạt như sóng vỗ. Nhân lúc Chuột Chù đang chém xiên xuống, Thổ Nghĩa dùng hết sức bổ một đao như trời giáng nhằm ngay giữa đỉnh đầu Độc Điếu, ba gã còn lại mỗi người một hướng nhất tề bổ đao xuống. Độc Điếu hết đường thoát thân, đành ngồi thụp xuống. Chuột Chù xoay sống đao đập mạnh vào lưng hắn, Độc Điếu ngã lăn ra đất, miệng trào máu tươi. Liên tiếp mấy đao chém xuống, người Độc Điếu rách toác đầm đìa máu tươi, thảm hại vô cùng. Độc Điếu dồn chút sức chống tay đứng dậy nhưng Thổ Nghĩa dẫm chân lên lưng đè bẹp xuống. Thổ Nghĩa ngửa mặt lên trời cười khoái trá:
- Mau lạy ông nội đi.
Chuột Chù lạnh lùng nói:
- Trói hắn lại, Trại chủ có lệnh bắt sống chứ không giết.
Thổ Nghĩa đạp mạnh chân lên lưng Độc Điếu như đổ trút giận, hắn nhổ nước bọt vào mặt Độc Điếu nói:
- Gọi một tiếng ông nội đi ta tha cho.
Chân Thổ Nghĩa như một tảng núi đè chặt xuống, lồng ngực Độc Điếu đau dữ dội, máu nóng ộc ra. Độc Điếu rít lên:
- Đừng hòng, giết tao đi. Đồ chó …
Tiếng nói chưa kịp thoát ra đã nghẹn lại, sức nặng đè lên lồng ngực khiến Độc Điếu như tắc thở. Lòng kiêu hãnh và tính tự cao không cho phép Độc Điếu gục ngã, hắn liên tục gồng mình đứng dậy. Mặc cho Độc Điếu giãy giụa, Thổ Nghĩa ấn chân xuống cười khoái trá. Độc Điếu rít lên:
-Đồ hèn hạ, dù sao ngươi cũng đã bại dưới tay ta.
Thổ Nghĩa tức giận sút mạnh vào đầu Độc Điếu, Độc Điếu văng ra, choáng váng. Hắn chống chiếc điều xuống đất, loạng choạng đứng dậy, dùng chút sức lực cuối cùng lao vào Thổ Nghĩa nhưng chỉ được mấy bước hắn đã vấp ngã dúi dụi. Thổ Nghĩa cười khoái trá. Bọn kia lấy dây thừng chói chặt hắn lại. A Tòong thấy tình thế chẳng lành, tinh thần đã nguội lạnh, hắn thầm kiếm kế cầm cự rồi chuồn nhanh. Quạt Mo thì trái ngược hẳn, nắm chắc phần thắng trong tay, tinh thần thoải mái, hắn như vừa đánh vừa đùa giỡn. A Tòong vờ đánh hư chiêu rồi vọt người bay đi, hắn gia tăng cước lực đá bay hai người của Binh Lan trại rồi vụt vào khu nhà phía sau, Quạt Mo thấy vậy tung người đuổi theo.
A Tòong chạy ra phái sau nhà, một khu vườn lớn toàn cau rộng bát ngát, cây cau cao thẳng tắp vươn lên trời, trồng ngay ngắn theo hàng lối. A Tòong chạy một hồi thì bị lạc đường, không còn xác định được phương hướng. Giữa một rừng cau, cây nào cũng như cây nào, A Tòong không biết đi đường nào, hắn đành cắm đầu chạy bừa. Sau lưng vẫn văng vẳng tiếng cười của Quạt Mo.
Gió nổi lên tung cát bụi, bầu trời âm u, hơi lạnh lan tỏa khắp không gian. Độc Điếu bị chói gô lại, cột vào vạc rượu giữa sân, đầu hắn vẫng cố ngoi lên, đôi mắt gườm gườm bất phục. Hắn đã bị nội thương nghiêm, toàn thân giã rời. Không khí im lặng bao chùm lên tất cả. Chuột Chù đưa mắt nhìn quanh, chỉ vào Độc Điếu nói:
- Đây là kết cục của kẻ chống đối. Nếu đi theo chúng ta thì sẽ là huynh đệ một nhà, cùng hưởng vinh hoa phú quý. Ngược lại thì kệt cục sẽ thảm bại như thế này.
Độc Điếu phun một bãi nước bọt ngay vào mặt Chuột Chù, Chuột Chù tức giận tím mặt, quát lên:
- Hừ đến nước này rồi còn hỗn láo, cắt hai tay nó đi cho tao.
Thổ Nghĩa hằm hè tiến đến, nụ cười trên môi làm đám râu trên mặt động đậy, đôi mắt hấp háy một cách thích thú. Hắn hươ đao, vỗ má Độc Điếu nói:
- Mày thích tay phải hay tay trái trước.
Độc Điếu trợn mắt lên nhìn. Ở dưới, Lương Ráo, bang chủ bang Hỗ Xà ở Diễn đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào Chuột Chù quát:
- Dù sao hắn cũng đã bị thương, các ngươi năm người đánh một đã không lấy đó làm nhục, nay người ta đã trọng thương còn hành hạ vậy, đừng nói là đáng mặt là anh hùng đứng trên giang hồ, huống chi là đại bang phái trong Tam Môn, quả thật nhục nhã.
Chuột Chù quắc mắt nói:
- Thắng là vua, thua là giặc. Ngươi cũng muốn có kết cục như vậy sao. Lên đi
Lương Ráo quay mặt đi đáp :
- Ta một người sao chọi nổi năm người các ngươi.
Chuột Chù cười ha hả nói :
- Vậy sao !?
Lương Ráo nhìn quanh, tất cả đều im lặng, không một ai lên tiếng ủng hộ, hắn than:
-Cũng đều là anh hùng hào kiệt, ngày thường thì oai oai vệ vệ mà sao đến giờ lại thu lu im lặng như một lũ gà, không ai dám ho he lên tiếng bảo vệ anh em mình. Thật đáng hổ thẹn, thật đáng hổ thẹn.
Đối với Lương Ráo, Độc Điếu trước giờ vẫn chẳng coi vào đâu. Nay trong cơn hiểm nguy Lương Ráo lại dám đứng lên bênh vực mình, dù chẳng thân thiết, Độc Điếu có chút cảm kích, coi như cũng được an ủi phần nào. Thổ Nghĩa đứng trước mặt vẫn đang thích thú trước trò dọa dẫm của mình. Bọn chúng nhấc tay phải của Độc Điếu dang ra. Đao vung lên, chỉ cần giáng xuống, Độc Điếu sẽ tàn phế suốt đời, và công của hắn cũng theo đó mà tan tành. Độc Điếu nhắm mắt đau xót. Có lẽ hắn đã sai lầm, sai lầm rất lớn, đáng ra hắn không nên đến đây để nhận kết quả thê thảm như vậy, có trách thì cũng tự trách bản thân quá cuồng dại.
Xem tiếp: Chương 54: Tẩu Thoát