Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 54: Tẩu Thoát

Chương trước: Chương 53: Sai Lầm?



Độc Điếu lạnh tanh, đôi mắt nhìn xoáy vào mặt Thổ Nghĩa. Hắn không sợ gì cả, chết cũng không sợ. Hắn bỗng nhếch mép cười khinh bỉ. Nụ cười khinh bạc đó làm Thổ Nghĩa cảm giác mình thật nhỏ bé và hèn mọn. Thổ Nghĩa tức giận, mím môi vung đao lên, nhằm ngay khớp tay trái của Độc Điếu giáng xuống. Chỉ cách một tích tắc nữa thôi là Độc Điếu bị hủy đi một cánh tay. Bỗng nhiên, « bùm … », một tiếng nổ lớn vang lên, khói bốc lên mù mịt. Liên tiếp vài tiếng nổ nối tiếp nhau, một làn khói trắng tỏa ra bao phủ cả không gian. Một mùi thơm dìu dịu như thảo mộc bao từ từ lan ra. Chuột Chù kêu lên :

- Bịt mũi lại, bịt mũi lại, là Ma Phiến độc.

Trong làn khói, mấy cái bóng đen vụt ra nhẹ nhàng như mèo. Ngay lập tức mấy tên lính của Binh Lan trại đã ngã vật ra, cổ tóe máu tươi. Mọi việc diễn ra trong nháy mắt, tất cả đều hoàn toàn bất ngờ. Chỉ riêng Độc Điếu là hiểu điều gì đang sảy ra. Người của hắn đã đến, không sớm cũng không muộn, quan trọng là đúng thời điểm. Hai mươi tên sát thủ thân tín mà hắn bố trí đã vào Binh Lan trại một cách chót lọt trong cái đêm rượu được đưa vào trại. Suốt cả đêm, bọn chúng đã lần mò trong trại, xác định địa hình, tìm ra khe hở để đưa quân tiếp ứng của Kiềng (xem lại chương 47) đang đợi ở bên ngoài vào. Có lúc bọn chúng đã bị lạc trong rừng cau nhưng cuối cùng cũng tìm được đường ra, mở ra con đường để Kiềng dẫn quân. Cuối cùng thì Độc Điếu vẫn không sai lầm, toan tính của hắn hoàn toàn chính xác, chính xác đến từng giây. Bố trí các ngả xong xuôi Kiềng dẫn thẳng quân vào trại, thấy Độc Điếu bị đang nguy cấp, hắn liền cho quân tung bom khói Ma Phiến độc. Loại bom này được chế từ các loại lá độc, nhồi vào trong vỏ bầu già cùng với than, lúc dùng thì châm ngòi. Khói độc có sức lan tỏa rất lớn trong không khí, hít vào làm người ta bải hoải mệt mỏi trong chốc lát. Bọn chúng đã ngậm sẵn thuốc giải nên không sao hết. Tận dụng bất ngờ, bọn sát thủ nhanh chóng hạ gục một đám lính của Binh Lan trại, vừa tiêu hao sinh lực địch, vừa mở đường thoát thân. Bọn chúng ra tay rất mau lẹ, ngắm chuẩn phương vị rồi bất ngờ nhảy ra cứa cổ. Mềm dẻo tinh ranh như những con mèo đen. Chỉ một dao là xong, máu từ cổ bắn ra thành tia chứng tỏ chúng ra tay rất chuẩn xác và thành thục. Cả đám người, người của Binh Lan trại, các bang phái tứ phương hỗn loạn như ong vỡ tổ, bắt đầu có người ngấm trúng độc, ngã vật ra. Nhân lúc hỗn loạn, Kiềng vội vàng cắt dây trói cho Độc Điếu, hắn lấy ra một viên Phục Sức đan nhét vào miệng Độc Điếu. Đây là một loại đan dược kích thích, lúc uống vào cơ thể tự nhiên hưng phấn kích thích, khỏe hơn bình thường gấp hai, ba lần. Tuy nhiên trạng thái sung mãn chỉ duy trì trong một khoảng thời gian nhất định, sau đó toàn thân tự nhiên rã rời, mệt mỏi yếu ớt thậm chí lịm đi. Vì vậy chỉ sử dụng trong những tình thế cực kỳ cấp bách. Độc Điếu vừa nuốt viên thuốc, mắt hắn đã rực sáng. Không để mất thời gian, hắn vẫy tay ra hiệu một cách ngắn gọn : « Rút ».

Độc Điếu biết rằng, một khi khói độc Ma Phiến đã tan, mọi người bình tĩnh trở lại thì hắn khó có đường lui. Bọn binh lính Binh Lan trại vốn được bố trí rất chặt chẽ, A Tòong đã đích thân đi thám thính mà cũng không có kết quả gì chưa kể còn có người của Khuất Lão trại có thể đến tri viện. Trả thù có thể để sau, trước hết phải bảo toàn mạng sống. Lúc này, Kiềng ghé tai Độc Điếu, cúi người nói :

- Bẩm ông, chúng con đến muộn, xin ông tha tội.

Độc Điếu khoát tay không nói gì. Kiềng, Độc Điếu cùng ba người của hắn lao nhanh theo hướng ra vườn cau. Bọn sát thủ áo đen vừa chặn hậu vừa lui, mấy tên chạy lên trước để mở đường. Một cơn gió to nổi lên, thổi khói bay mù mịt, Khói Ma Phiến cũng bị cuốn tan theo, người của Binh Lan trại từ các hướng ùa ra đông nghịt, gần như tất cả đều tập trung về nhà chính. Kiềng nói với Độc Điếu :

- Bẩm, ông đi theo con, đã có người ngựa chờ sẵn ở ngoài.

Kiềng chỉ tay về phía trước, trên mặt đường là một dọc dài đầy vết chân in lên mặt đất làm dấu. Độc Điếu ra tăng cước lực chạy theo, Kiềng và bọn người kia cũng lao theo. Đám sát thủ áo đen có kẻ đuổi theo kịp, có kẻ đã vong mạng, bị băm vằm thành trăm mảnh. Người ở trong trại vẫn nhốn nháo, có người tranh thủ thời cơ đào thoát, có người trúng độc vẫn chưa hồi tỉnh, có người ngồi im mặc mọi việc như không có gì sảy ra. Tiếng la hét quát tháo vang lên :

- Bắt lấy nó, không cho nó chạy.

- Đằng này, đằng này.

- Mau lập vòng vây.

Hòa trong đó là cả tiếng chửi bới của Thổ Nghĩa :

- Con mẹ nhà nó, đâu hết cả rồi. Con mẹ nó, bọn ngu mau đuổi theo.

Chạy ra phía ven rừng cau, Độc Điếu thấy một đám tầm mười người và ngựa đang đợi sẵn, vừa thấy dáng Độc Điếu, bọn chúng đã cúi rạp xuống chào. Độc Điếu quay lại nhìn bọn sát thủ chạy ra, hắn nói :

- Ra hết chưa ?

Một tên áo đen nói :

- Bẩm ông, hết rồi. Những đứa nào kẹt lại chắc không sống nổi.

Độc Điếu đáp :

-Vậy đi thôi.

Hắn quay sang vừa nói vừa chỉ tay :

-Ba ngươi đi trước mở đường.

Xong hắn nhảy lên ngựa, phi hết tốc lực, bọn kia cũng lên ngựa đi theo.

Loading...

Xem tiếp: Chương 55: Phế Nhân

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?




Y Thống Giang Sơn

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 220


Trùng Sinh Chờ Em Lớn

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình

Số chương: 16