201 Trong đại điện một mảnh tĩnh mịch, hơi thở lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông. Địch Thản Tư mặt lạnh lùng, chậm rãi từ cửa đi vào. Mỗi bước đi làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực vô hình, đi một bước những người bên cạnh liền lùi một bước.
202 “Sao các muội phải nhiệt tình như thế? Ha ha, tuy Kiều Nạp Sâm ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm nhưng hai người nhào tới một lúc làm sao ta chịu nổi.
203 “Ta đang nghĩ tới…Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói. “Ai? Tạp Mễ Nhĩ là ai?” Trường Không ngạc nhiên. Thích Ngạo Sương khẽ trầm mặc, ánh mắt hơi mông lung, suy nghĩ dần dần bay xa.
204 “Thích Ngạo Sương…” lâu sau, rốt cuộc Địch Thản Tư mở miệng trước, trầm thấp gọi tên Thích Ngạo Sương. Đây là lần đầu hai người đối mặt nhau sau khi rời khỏi Thiên Đạo Môn.
205 Lời thộ lộ của Mạt Lý Na như gió táp mưa rào giống, lại nhiệt tình như ngọn lửa. Đổi lại là nam tử bình thường, nhất định là vô cùng kích động. Nhưng lại là Thích Ngạo Sương nên nàng cực kì phiền não.
206 Vậy mà lời còn chưa nói hết, Mạt Lý Na đã mất khống chế che lỗ tai của mình, lớn tiếng tiếng thét đứng lên: "Câm mồm! Ngươi câm mồm! Ta không nghe thấy, ta cái gì cũng không nghe được! Ngươi nói dối, ngươi nói dối!""Mạt Lý Na!" Thích Ngạo Sương muốn mở miệng nói cái gì nữa.
207 Địch Thản Tư rối rắm dĩ nhiên là không có ai biết, một đêm này Địch Thản Tư chưa chợp mắt một lần nào, ngồi xếp bằng trên giường lẳng lặng đợi cả đêm.
208 Đoàn người cứ cẩn thận từng ly từng tí bay trên không, từ từ đi về phía trước. Quả nhiên Thích Ngạo Sương thấy rất nhiều hài cốt trên thiên thạch dọc theo đường đi.
209 “Người nên tới rốt cuộc đã tới. ” Áo trắng quay lại, nhìn ra ngoài hang động, cười một tiếng khinh bỉ, nhàn nhạt nói. Sắc mặt mọi người khẽ biến, bởi vì bọn họ cảm thấy có mấy người đang tới gần, mà thực lực của họ thì đều không yếu.
210 Trước mắt là ánh sáng màu tím rực rỡ, không thể nhìn thấy gì cả. Thích Ngạo Sương bỗng cảm thấy người mình nhẹ bẫng, tựa như một cây lục bình đang trôi, không thể đứng một chỗ.
211 "Tạp Mễ Nhĩ hiện tại thế nào?" Thích Ngạo Sương khẩn trương hỏi. "Mẹ, người đừng nóng vội, Tạp Mễ Nhĩ hiện tại nhất định là an toàn. " Kim Liên vội vàng an ủi, "Hắn có thể tùy ý xuyên qua, có thể tránh thoát khỏi người kia.
212 "A~ vị tiểu thư xinh đẹp này, nàng lạc đường sao?" Đang ở thời điểm Thích Ngạo Sương thản nhiên muốn nói ra lời thật lòng của mình thì đột ngột bị thanh âm của một nam nhân cắt đứt.
213 Ở trong cung điện của Mễ Tu Vương, Thích Ngạo Sương nhàm chán trải qua ngày chờ đợi tin tức của Mễ Tu vương. Vậy mà chưa chờ được tin tức nàng quan tâm, mà lại có một tin tức làm cho nàng kinh ngạc.
214 Ai, ai đòi giết ta thía? Ngạo Sương và Mễ Tu Tư lên đường. Mễ Tu Tư dẫn một con vật hai đầu tới để cưỡi. Nó có sức chịu đựng rất dẻo dai, hình dáng càng khiến Thích Ngạo Sương giật mình.
215 Phong Dật Hiên gào khóc kêu la, ra sức bơi lên bờ, cả người ướt đẫm, chạy nhanh tới. Khi cách Thích Ngạo Sương vài mét thì dừng lại, cứ sững sờ đứng đó.
216 Mắt Phong Dật Hiên sáng rực, buông lời thề, nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng. Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, trên mặt từ từ nổi lên nụ cười: “Dật Hiên, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”Phong Dật Hiên sửng sốt, ngay sau đó ngại ngùng, cười rộ lên: “Nhớ, sao lại không nhớ được.
217 "Rốt cuộc như thế nào?" Phong Dật Hiên lòng như lửa đốt. "Ta, ta không biết. " sắc mặt của Nguyệt Vương càng ngày càng nặng nề, chợt kinh hô lên, "Phong Dật hiên, ngươi trước buông nàng ra, thả vào trên ghế, mau!"Phong Dật Hiên vừa nghe, trong lòng hốt hoảng, nhưng vẫn nghe lời Nguyệt Vương, đem Thích Ngạo Sương thận trọng đặt ở trên ghế.
218 Thích Ngạo Sương vẫn đang ngủ say, hai mắt nàng nhắm chặt, lông mi như hai bàn chải nhỏ, lúc này nàng nhìn thấy một cảnh tưởng kì quái. Ngọn lửa đầy trời, làm cho người ta không có cách nào hô hấp được.
219 "Không cần tìm, bởi vì ta sẽ lập tức đưa các ngươi đến chỗ bọn hắn. " Một thanh âm tục tằng mà liều lĩnh vang lên. " Là ngươi! Hàn khúc!" thanh âm của Mễ Tu Tư có chút đã thay đổi.
220 Nụ cười lạnh như băng lúc này của Thích Ngạo Sương khiến Hàn Khúc sợ hãi. Thậm chí giờ khắc này hắn muốn lập tức chạy khỏi đây! Cảm giác bị áp bức này đừng nói là chưa từng có khi đối mặt với Thiên Vương tiền nhiệm, dù có đối mặt với Thiên Vương bây giờ cũng chưa từng có!Phong Dật Hiên hơi mở miệng, cứ sững sờ mà nhìn Thích Ngạo Sương như thế.